Hà Chí Trung nói với lão quản gia: "Chỉ là một người phụ nhân vô tri mà thôi, không cần so đo với nàng. Tuy người Hồ gia làm mấy chuyện chẳng ra gì nhưng cũng chỉ là bị ép đến đường cùng. Sau này bọn họ sẽ không dám làm loại chuyện này nữa. Nể mặt ta, không cần đưa bọn họ đến nha môn?"
Lão quản gia chỉ sợ vì chuyện vừa rồi làm đoàn người Hà Chí Trung tức giận, đừng nói toà này này, ngay cả mảnh đất bên sông cũng không mua, bây giờ nghe ông nói như thế thì tất nhiên đồng ý. Ông ta lập tức liền nói: "Tất nhiên là được. Chỉ cần ngài không tức giận thì không có gì không thể. Vậy chuyện mua bán này......"
Hà Chí Trung cười cười, đánh giá mấy cha con Hồ Đại Lang, nói: "Ta chắn chắn sẽ mua mảnh đất kia. Còn toà nhà này thì từ từ đã." Nói xong mang theo Đại Lang còn đỏ mặt và Mẫu Đơn rời đi.
Lão quản gia nghĩ tới nghĩ lui, nếu bán mảnh đất cho bọn họ thì toà nhà này sẽ rất khó bán, cứ một người đến lại phải giải thích một lần, không bằng nhân cơ hội này cùng bán luôn, ông ta cắn răng nói: "Khách nhân xin dừng bước! Giá cả có thể tiếp tục thương lượng!"
Hà Chí Trung am hiểu sâu sắc chiến thuật tâm lý trong việc mặc cả này, chỉ lưỡng lự nhưng lại không mở miệng, cứ thế rời đi.
Mấy người đang định lên ngựa thì đột nhiên A Đào chạy như bay đến, ngăn ở trước ngựa, ngơ ngác nhìn Mẫu Đơn nói: "Tiểu nương tử, tôi bán mình cho ngài được không?"
Mẫu Đơn nhíu mày: "Vì sao?" Nàng thật lòng không thích tâm tư và hành động của nữ hài này —— bởi vì bản thân mình mà có thể quay đầu đi hại người vô tội sao?
A Đào nói: "Cả nhà tôi sẽ bị đuổi khỏi đây ngay lập tức, cha và đệ đệ chưa có nơi nào để đi, nếu tôi bán mình thì bọn họ có thể về quê, có họ hàng chiếu cố cũng không đến mức chết đói. Dù sao nhà ngài cũng có rất nhiều tiền, thêm một người như tôi ăn cơm cũng không có ảnh hưởng gì. Tôi rất rẻ, chỉ cần một vạn tiền là được, tôi có thể làm bất cứ việc gì."
Mẫu Đơn vô tình nói: "Bây giờ ta không muốn mua ngươi." Sau khi nghe nha đầu này nói xong thì nàng càng không thích, nha đầu quá mức khôn khéo, tính toán cho bản thân và người nhà là không có gì sai nhưng câu nói "Dù sao nhà ngài cũng có rất nhiều tiền, thêm một người như tôi ăn cơm cũng không có ảnh hưởng gì." Ngữ khí kia không khác gì mẹ kế của nàng, ăn vạ, lừa gạt người khác, coi người giúp đỡ giống như là một chuyện đương nhiên vậy.
A Đào có chút kinh ngạc, lúc nàng bị đánh, Mẫu Đơn còn đỡ nàng đứng dậy, còn dùng khăn lau mặt cho nàng, mẹ kế la lối khóc lóc nhưng Đại Lang cũng không đánh trả, Hà Chí Trung còn tự nhiên cho mẹ kế một túi tiền. Nàng còn nghĩ cả nhà này toàn người tốt bụng, tâm mềm, nếu nàng ta tự bán mình thì cũng không đến mức chịu khổ chịu nhọc, có thể nuôi sống mình, còn có thể tìm một đường sống cho phụ thân và đệ đệ. Không ngờ Mẫu Đơn vừa nghe xong không cần suy nghĩ đã cự tuyệt.
Thấy Mẫu Đơn lên ngựa, những người kia ở sau lưng lại đang giục cha và đệ đệ thu thập đồ vật dọn ra khỏi tòa nhà, nàng cũng không quan tâm được gì nữa, nhào qua quỳ trên mặt đất, dập đầu về phía Mẫu Đơn: "Tiểu nương tử, tôi biết các ngài xem thường việc chúng tôi đã làm nhưng nếu chúng tôi còn đường sống khác thì sẽ không bao giờ làm loại chuyện này? Sức khỏe của cha tôi rất yếu, không làm được việc nặng. Tôi biết sai rồi, về sau sẽ không dám nữa. Cầu xin ngài, cứu một mạng người còn hơn xây bảy tòa tháp, Phật Tổ sẽ phù hộ ngài sống lâu trăm tuổi. Nếu ngài mua tôi, không, mua nô tỳ thì nô tỳ nguyện làm trâu làm ngựa để báo đáp ngài."
Mẫu Đơn thấy nàng nói vậy thì cũng hiểu được những lời nàng nói không phải hoàn toàn là lời nói dối, lại thấy chỉ một lát mà trên trán nàng đã nổi lên một cục sưng lớn như trứng bồ câu, nàng vẫn liên tục dập đầu giống như không sợ đau thì trong lòng nàng cũng đã bớt giận.
Nhưng Mẫu Đơn chưa từng làm chuyện mua bán người này nên cũng không biết có thể mua nha đầu này không, rốt cuộc hiện giờ nàng vẫn còn ở trong nhà của cha mẹ nên có chút lưỡng lự, nàng ngẩng đầu nhìn Hà Chí Trung nhưng Hà Chí Trung lại nhìn sang bên cạnh giống như không thèm quan tâm, Đại Lang ho nhẹ một tiếng, nói: "Muội tự quyết định đi."
Mẫu Đơn nghĩ ngợi một lát rồi không nhịn được bật cười, nàng đang tự tìm phiền não cho mình, vừa nãy Hà Chí Trung cũng đã nói với nàng, về sau nàng là người trồng hoa bán hoa, có khả năng sẽ giao tiếp với rất nhiều loại người. Hà Chí Trung có thể dùng dăm ba câu, một túi tiền mà đuổi phụ nhân kia đi, đó là do sự quan sát tỉ mỉ và sự hiểu biết tâm lý của một người, cả nhà này thì đáng ghét nhất đúng là người đàn bà đanh đá kia nhưng bây giờ nàng ta đã rời đi, mấy người còn lại này không đáng để lo.
Bây giờ nàng muốn giúp đỡ, nếu sau khi giúp mà cảm thấy không thích hợp thì lại xử lý cũng không muộn, chỉ cần giữ tờ khế ước bán mình trong tay thì tất cả quyền chủ động ở trong tay nàng, có gì phải lo lắng chứ? Lúc trước có lẽ Hà Chí Trung cũng đã suy nghĩ cách xử lý mấy người này, chỉ chờ nàng ra mặt thôi. Nhưng nàng cũng không thể để nha đầu này nghĩ rằng việc nàng giúp nàng ta là chuyện đương nhiên, nghĩ nàng hay mềm lòng mà không sợ.
Nghĩ đến đây, Mẫu Đơn nghiêm mặc nhìn A Đào quát: "Đứng lên! Ngươi đang muốn ép buộc ta mua ngươi à? Nếu ta không mua thì ngươi không chịu đứng dậy? Vậy ta nói cho ngươi, nếu ta không muốn mua thì ngươi có quỳ đến ch·ết ta vẫn không mua!"
A Đào nghẹn họng nhìn Mẫu Đơn, thấy mặt nàng nghiêm túc, không có chút nào giống như thay đổi chủ ý thì khuôn mặt nhỏ lộ ra vẻ tuyệt vọng, rồi lại nghe Mẫu Đơn nói: "Nhưng ta thấy ngươi còn nhỏ tuổi lại biết yêu quý người thân thì cũng biết ngươi không phải kẻ hồ đồ, không biết hối cải, vậy nên ta sẽ giúp ngươi lần này." Ngay sau đó gọi Vũ Hà: "Ngươi đi nói với quản gia, giữ bọn họ ở lại một đêm, bảo nhà hắn chuẩn bị khế ước của cả nhà, ngày mai ta sẽ qua đây mang người đi."
Vũ Hà đáp ứng rồi đẩy nhẹ A Đào: "Còn không mau cảm tạ đi?"
A Đào vừa mừng vừa sợ, vô cùng cao hứng lại dập đầu với Mẫu Đơn, nàng là người khôn ngoan, không đợi Vũ Hà mở miệng lại chạy tới dập đầu với Hà Chí Trung và Đại Lang, Mẫu Đơn thong dong nói: "Ngươi là người thông minh, ta sẽ không nói nhiều. Chỉ có một việc, về sau nếu ngươi lại làm mấy việc đường ngang ngõ tắt như lúc trước thì ta nhất định sẽ không giữ ngươi lại!"
A Đào gật đầu giống như gà mổ thóc, Vũ Hà cười nói: "Được rồi, đi với ta đi hỏi ý kiến của cha ngươi, rồi đi nói rõ với quản gia."
Đợi hai người đi rồi, Hà Chí Trung cười nói: "Đan Nương, con có thể suy xét một chút, trước tiên cứ giữ nhà họ ở lại trông cửa, đầu tiên không đến nỗi dồn cả nhà họ vào đường chết, thứ hai cũng có thể mượn việc này tản ra lời đồn con thích làm việc thiện, về sau cũng sẽ có lợi. Nếu bọn họ vẫn không nghe lời thì lại đuổi đi, lúc ấy cũng sẽ không có ai nói con không phải, chỉ biết nói bọn họ không biết tốt xấu, hai lần liên tiếp phản bội chủ nhân, bọn họ sẽ không nhận được bất kì sự đồng tình nào."
Mẫu Đơn cười nói: "Cha còn có một câu chưa nói đúng không? Giữ bọn họ lại vừa lúc bác bỏ tin đồn, để tránh việc người khác ngại phong thủy của thôn trang này không tốt, không chịu tới du ngoạn. Có câu nói là hai bên cùng có lợi."
Hà Chí Trung cười to lên, vừa lòng nói: "Về sau con cứ từ từ đi theo cha học hỏi. Muốn làm buôn bán không phải là một việc dễ dàng."
Đợi sau khi Vũ Hà làm xong việc đi ra, A Đào nắm tay đệ đệ và cha của nàng ra đưa bọn họ, đáng thương nhìn Mẫu Đơn nói: "Nô tỳ sẽ ở đây chờ chủ nhân tới." Như kiểu sợ đoàn người Mẫu Đơn sẽ không đến nữa.
Trong lòng Mẫu Đơn thực ra đã mềm rồi nhưng vẫn trầm mặt nói: "Ngày mai tất nhiên ta sẽ tới." Đi xa rồi Mẫu Đơn mới quay đầu nhìn lại, thấy hai tỷ đệ A Đào vẫn đứng ở chỗ cũ nhìn theo đoàn người, nàng thầm nghĩ, nếu khi nàng xuyên tới nơi này không phải vào Hà Mẫu Đơn mà vào một cô nương giống như vậy, thậm chí còn có hoàn cảnh khó khăn hơn, vì sinh tồn không thể không đi làm nô tỳ cho người khác thì nàng sẽ ra sao? Tuy nhiên đây là một câu hỏi không có đáp án.
Nhưng nàng tin tưởng, nàng nhất định sẽ khát vọng có người chịu duỗi tay ra giúp đỡ nàng.
Cũng ngày hôm ấy sau khi về nhà, Hà Chí Trung lại cùng Đại Lang đi tìm vị thuật sĩ trước đó vài ngày xem đất cho Hà gia, ước định ngày hôm sau cùng đi xem toà nhà của Chu gia. Cuối cùng thuật sĩ cũng khen ngợi phong thủy của tòa nhà, Hà gia bỏ ra sáu trăm mười sáu vạn tiền để mua, lão quản gia hoàn thành xong việc chủ nhân giao phó thì rất vui mừng, cũng đem vườn đào kia để lại cho đoàn người Mẫu Đơn.
Sau khi Mẫu Đơn dùng tiền trong của hồi môn của mình để thanh toán thì Đại Lang đi cùng lão quản gia đến quan phủ viết tên Mẫu Đơn lên khế đất, lúc này Mẫu Đơn chân chính thành một vị tiểu địa chủ, cuối cùng nàng cũng có sản nghiệp thuộc về chính mình, nàng đặt một cái tên rất thông dụng cho thôn trang của mình gọi là Mẫu Đơn Viên.
Cả nhà A Đào vẫn được giữ lại thay Mẫu Đơn chăm sóc tòa nhà cũng như rừng đào. Đại Lang lại không ngừng nghỉ tìm thợ thủ công tu sửa phòng ở, cần quét sơn thì quét sơn, cần trát vôi thì trát vôi, sau đó lại đem những người hầu cần mẫn trong nhà đến thu thập sạch sẽ phòng ốc, vườn tược, cả tòa nhà mắt thấy rực rỡ hẳn lên, người cũng có thể dọn vào ở.
Lâm ma ma suy nghĩ có nên đem các loại gia cụ, của hồi môn của Mẫu Đơn dọn đi trước không, đỡ phải cứ để ở kho hàng lâu cũng không tốt.
Mẫu Đơn lắc đầu nói: "Lúc này dọn đi luôn không được thỏa đáng, chúng ta còn chưa tìm được người thích hợp trông coi tòa nhà, cha con Hồ gia cũng chưa rõ có phải người thành thật không. Hơn nữa còn muốn xây vườn, trước tiên cứ dọn mấy đồ đạc cần dùng ngay và không đáng tiền vào đã, lúc mệt mỏi có chỗ để nghỉ ngơi là được."
Lâm ma ma đáp ứng, cũng nghĩ trước tiên phải tìm người tin được đến toà nhà trông coi thì mới có thể yên lòng được nên bà đi tìm Sầm phu nhân thương lượng.
Mẫu Đơn ngồi vào bàn dùng bút than viết nốt một chi tiết của bản thiết kế mà nàng tự vẽ. Trong khoảng thời gian dọn dẹp toà nhà này, nàng đã thăm dò rõ ràng tất cả địa hình xung quanh đó hơn nữa còn nghe thuật sĩ kiến nghị, nơi nào có thể tạo núi giả, nơi nào có thể dẫn nước, vườn này muốn xây dựng như thế nào, trong lòng nàng đã có tính toán. Hiện giờ phải làm là vẽ đại khái bộ dạng của khu vườn ra trước, sau đó nghĩ biện pháp mời danh gia nhìn xem, nếu phù hợp thì sẽ bắt đầu thi công.
Trong lúc này thì đám người Sầm phu nhân và Vũ Hà vài lần tiến vào, đều thấy Mẫu Đơn đang chuyên tâm ghé vào nơi đó, vẻ mặt tràn đầy nghiêm túc, vậy mà không nghe thấy có người đi vào, bọn họ cũng đều không quấy rầy nàng, chỉ lặng lẽ không một tiếng động lui ra.
(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)
Chờ khi nét bút cuối cùng rơi xuống, Mẫu Đơn mới cảm thấy mỹ mãn ngẩng đầu lên duỗi người, lúc này mới phát hiện cổ, bả vai, eo đều vô cùng nhức mỏi, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh chiều tà rơi xuống, thì ra đã gần hoàng hôn.
Vũ Hà vẫn luôn ngồi ở bên ngoài vừa thêu thùa lại nghe động tĩnh trong phòng, nghe thấy tiếng bàn ghế vang lên thì lập tức kêu Khoan Nhi truyền tin cho Sầm phu nhân: "Đan Nương đã xong việc, chuẩn bị đi ăn cơm." Ngay sau đó vào nhà múc nước hầu hạ Mẫu Đơn rửa tay rửa mặt, Mẫu Đơn thế mới biết cả nhà đang chờ một mình nàng. Nàng hoang mang, vội vàng cầm cuộn tranh đi ra ngoài nhưng thấy người một nhà vẫn đang ngồi nói giỡn, bọn nhỏ cũng không kêu đói, lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, cười nói: "Con sai rồi, để cha mẹ, các ca ca tẩu tẩu đợi lâu."
Chân thị từ sau khi muốn huynh đệ nhà mình cưới Mẫu Đơn nhưng không thành, lại bị Sầm phu nhân giáo huấn thì mỗi lần gặp Mẫu Đơn đều có chút kì quái, sau lại thấy Mẫu Đơn mua tòa nhà ruộng đất thì mới có chút thoải mái hơn. Lúc này nàng là người đầu tiên nhìn thấy cuộn tranh trong tay Mẫu Đơn thì đi lên cầm lấy cuốn tranh, cười nói: "Ai da thì ra Đan Nương nhà chúng ta còn là tài nữ nữa, vẽ cái này lâu lắm nhỉ? Cho chúng ta xem muội vẽ cái gì nào."
Mẫu Đơn mỉm cười, cũng tùy tay đưa cho nàng, Chân thị nhìn mãi cũng hiểu ra sao, cười đưa cho đám người Trương thị xem: "Các ngươi nhìn xem, đây là cái gì? Sao ta xem không hiểu."
Mấy người Trương thị xúm lại gần, nhưng thấy trên giấy nơi này hình tròn, nơi đó hình khối, bất đồng với tranh phong cảnh thường thấy, tuy cũng có nghi hoặc nhưng không giống Chân thị cười nhạo Mẫu Đơn. Mẫu Đơn cũng chuẩn bị tinh thần bị bọn họ cười nhạo nên thấy Chân thị cười nhạo, nàng cũng không giận.
Nhị Lang xem vài lần cũng hiểu được một chút, đại khái hiểu được nơi nào là tường, nơi nào là núi, nơi nào là phòng ở, nơi nào là dòng suối hồ nước cùng cây cầu, đình đài lầu các nhưng bản vẽ thiết kế như vậy thật sự quá kì lạ và đơn giản. Nhưng hắn nghĩ muội muội mình chưa từng học cái này, cũng không cần nàng phải vẽ giỏi đến mức nào, dù sao cứ tu sửa vườn được là được, vì vậy Nhị Lang cũng không cười Mẫu Đơn, chỉ nói: "Đan Nương, muội định làm gì?"
Mẫu Đơn nói: "Muội muốn nhờ các ca ca hỏi thăm hộ muội xem trong kinh ai là người có thể vẽ bản thiết kế vườn lợi hại nhất, lịch sự tao nhã nhất thì muội muốn nhờ người đó giúp đỡ xem và trau chuốt hộ, sau đó chuẩn bị đất và vật liệu đá gỗ, càng khởi công sớm càng tốt."
Hà Chí Trung cầm lấy cuộn tranh rồi kêu Mẫu Đơn tỉ mỉ giải thích cho ông từng chi tiết, nơi này là nơi nào, nơi này muốn xây thêm cái gì,... Những chuyện khác ông đều mặc kệ, chỉ quan tâm xem Mẫu Đơn có nghiêm túc dựa theo ý kiến của thuật sĩ để sắp xếp núi giả, hồ nước không, thấy Mẫu Đơn để ý thì cũng không cần phải nhiều lời, chỉ nói: "Ngày mai cha sẽ bảo ca ca con đi đến nhà biểu ca Lý gia hỏi một chút nhờ hắn hỗ trợ hỏi thăm xem sao."
Sầm phu nhân nói: "Làm sao mà chuyện gì cũng phải đi làm phiền hắn! Trước đó vài ngày tôi đã nhờ người hỏi thăm, trong chùa Pháp Thọ ở phường Thái Bình có vị hòa thượng Phúc Duyên rất am hiểu phương diện này, nghe nói ngài ấy từng tu sửa vườn cho công chúa Phúc Giai, ngày mai chùa Pháp Thọ có buổi giảng kinh, rất nhiều người đi, vừa lúc tôi đưa Đan Nương đi cầu ngài ấy."
Hà Chí Trung nhíu mày nói: "Ngài ấy tu sửa vườn cho công chúa, chỉ sợ không chịu sửa cho chúng ta?" Những người này tự nhận làm người văn nhã, sẽ không dễ dàng nhận tu sửa cho người khác, giống như chỉ cần tùy tiện làm cho ai đó là sẽ làm mất thân phận của họ vậy. Thân là thương hộ, dù cho có tiền nhưng gặp được loại người này cũng không tránh được bị khinh bỉ. Không giống Lý Hạnh, mang danh con cháu nhà quan, đi ra ngoài làm việc cũng sẽ được người khác xem trọng hơn.
Sầm phu nhân nói: "Nghe nói ngài ấy cũng không phải người kiêu căng, nhưng cụ thể ra sao thì không biết, tôi cứ đi cầu một lần xem sao, nếu không được thì đi tìm hắn cũng không muộn." Từ sau khi Lý gia tỏ vẻ khinh thường kết thân với Hà gia, Lý Hạnh cũng có một thời gian không tới cửa, bà suy nghĩ không thể có việc gì cũng đi tìm người ta lại càng khiến nhà họ xem thường nhà mình.
Mẫu Đơn hiểu suy nghĩ của Sầm phu nhân, thấy Hà Chí Trung còn muốn khuyên nhủ thì cười nói: "Nương nói đúng, cứ đi trước thử xem."
Hà Chí Trung không kiên trì, để hai mẹ con các nàng thử xem trước.
Ngày này, mấy người phụ nữ Hà gia muốn đi chùa Pháp Thọ đều trang điểm ngăn nắp, gọn gàng, chuẩn bị đi tham gia buổi giảng kinh, thuận tiện đi xem náo nhiệt, đoàn người đi đến gần chợ đông thì dừng lại, không lâu sau, hai tiểu nhị của cửa hàng Tứ Lang vội vàng lùa hai con dê và hai con heo béo mập đi tới, hành lễ chào hỏi Sầm phu nhân: "Mời phu nhân xem dê trường sinh và heo trường sinh này như thế nào?"
Sầm phu nhân đánh giá dê và heo xong thì nói: "Bề ngoài nhìn cũng đoan chính, đi theo phía sau đi."
Mẫu Đơn nhìn hai con dê và hai con heo thối hoắc có "Bề ngoài nhìn cũng tính đoan chính" lại nhìn hoa phục cẩm tú và hương thơm phảng phất trên người các tẩu tẩu nhà mình và bọn tỳ nữ thì thật sự không biết nói gì. Không biết ai mở đầu nói muốn làm công đức thì phải chuộc heo dê về rồi nuôi thả ở trong chùa chiền, còn gọi là heo trường sinh, dê trường sinh. Dưỡng dê nuôi heo không làm thịt ăn thịt, còn nuôi ở chùa chiền để mọi người chiêm ngưỡng, đây không phải là lãng phí lương thực, lãng phí công sức sao? Không biết trong chùa nuôi bao nhiêu dê bao nhiêu heo, nàng chỉ suy nghĩ cũng thấy buồn cười.
Nàng đang suy nghĩ miên man thì Lâm ma ma nhẹ giọng nói: "Đan Nương, phu nhân đối xử với ngài thật tốt. Bà làm như vậy đều là vì ngài, khẩn cầu Phật Tổ phù hộ ngài sống lâu trăm tuổi, gả cho người tốt, phúc thọ song toàn."
Đây là tấm lòng của một người mẫu thân. Mẫu Đơn lập tức thu hồi suy nghĩ lung tung, lại nhìn đội ngũ cổ quái nhà mình thì không còn cảm thấy buồn cười nữa.
Bởi vì heo đi chậm, lại không nghe chỉ huy nên đoàn người phải vừa đi vừa dừng, chờ đến chùa Phúc Thọ ở phường Thái Bình thì bên trong đã kín người hết chỗ. Một vị tăng sư ngồi trên đệm hương bồ giảng kinh, đang dùng ngôn ngữ thông thường giảng thuật 《 Đại Nhãn Khô Liên Cứu Mẫu Trong Địa Ngục 》
Người Hà gia giao heo trường sinh và dê trường sinh rồi quyên tiền nhang đèn, sau đó được chú tiểu mang đến một góc tương đối thanh tĩnh ngồi xuống. Mẫu Đơn nhìn những người xung quanh, thấy dù là nam hay nữ, già hay trẻ thì đều nghe vô cùng chuyên chú, nghe đến chỗ cao trào thì tất cả đều hít sâu một hơi. Một lát sau, sau khi vị tăng kia nói xong chuyện xưa thì tiếng chuông và tiếng kèn cùng nhau vang lên, ngay sau đó vị tăng sư hít sâu một hơi, dùng tiếng ca cao vút, lảnh lót biểu diễn toàn bộ chuyện xưa lại một lần nữa, tiếng ca của hắn vô cùng dễ nghe, mang theo một loại cảm xúc không nói nên lời. Mẫu Đơn cũng bất giác nghe mê mẩn, nàng cảm thấy trình độ biểu diễn của hắn hoàn toàn không thua những ca sĩ chuyên nghiệp xuất sắc.
Nếu nghe hòa thượng lấy hình thức ca hát, kể chuyện xưa để thuyết giảng chuyện xưa trong kinh Phật thì đối với Mẫu Đơn đây là một trải nghiệm mới lạ. Những chuyện tiếp theo nàng nhìn thấy càng làm người kinh hỉ —— chùa chiền không đơn thuần chỉ là nơi giảng kinh thuyết pháp, còn lập sân khấu diễn kịch, mà ở ngày mọi người cùng tề tựu này đúng là thời điểm tốt để diễn kịch.
Sau khi kết thúc giảng kinh, mọi người cũng không rời đi, mà hứng thú bừng bừng chờ đợi, không lâu sau, một binh lính đội mũ, mặc áo bào màu lục cùng một nô bộc tóc để chỏm hoá trang lên sân khấu, bắt đầu biểu diễn tiết mục tòng quân, hai người pha trò đùa giỡn, ngôn ngữ, động tác hết sức buồn cười, một lát sau khiến mọi người cười vang.
Mẫu Đơn xem đến thích thú cũng đi theo mọi người cùng nhau thoải mái cười to. Sầm phu nhân còn vướng bận chuyện cầu hòa thượng Pháp Duyên nên không có tâm tình xem diễn, bà vẫn luôn nhìn ngó xung quanh, thẳng đến lúc thấy chú tiểu vẫy tay với mình thì mới thở dài nhẹ nhõm, bà đẩy Mẫu Đơn: "Làm chuyện quan trọng trước, khi nào rảnh lại đến xem."
Nàng thật sự quá ham chơi, nhìn thấy thứ mới lạ đã quên chính sự, Mẫu Đơn đỏ mặt, thu hồi suy nghĩ, đứng dậy cùng Sầm phu nhân đi theo chú tiểu đi về phía sau chùa, đám người Tiết thị vẫn ở tại chỗ cũ xem biểu diễn.
So với sự ồn ào, náo nhiệt của phía trước thì phía sau chùa Pháp Thọ có vẻ đặc biệt an tĩnh, từ đi qua một hàng cây bách cổ thụ cao chót vót che trời, Mẫu Đơn chú ý thấy cách đó không xa bên ngoài một viện nhỏ có rất nhiều nam tử thân hình cao lớn, vẻ mặt cảnh giác, đi ủng cao, mặc áo bào ngắn màu xanh lơ, đội mũ mỏng bằng lụa xanh vây quanh chật như nêm cối, tuy bọn họ mặc y phục bình thường nhưng đao treo bên hông lại có nhẫn long phượng mạ vàng, chuôi đao quấn tơ vàng.
Mẫu Đơn đã từng nhìn thấy loại đao này trên người bằng hữu của Tưởng Trường Dương dịp Tết Đoan Ngọ. Sau đó nàng có hỏi Lý Hạnh thì biết đây là đao của cấm quân, người bình thường không có. Nàng đoán có lẽ người ở trong viện là quý nhân có thân phận cao quý nên cũng không dám nhìn kĩ, thu hồi ánh mắt rồi cúi đầu đi theo chú tiểu đi vào bên trong.
Một gian nhà tranh, vài tấm mành cỏ màu xanh lơ, mấy khóm trúc xanh, vài khối đá Côn Sơn màu trắng lả lướt, chỉ vài đồ vật ít ỏi đơn giản đã phác họa ra một ý cảnh rất riêng biệt, đây là nơi hòa thượng Phúc Duyên ở. Mẫu Đơn vừa nhìn thấy gian nhà tranh đã biết mình tìm đúng người rồi.
Nàng không nghĩ tới hòa thượng Phúc Duyên lại trẻ tuổi như vậy, lúc trước nàng nghĩ ít nhất phải là một đại hòa thượng hơn ba mươi tuổi, ai ngờ lại là một hòa thượng trẻ tuổi hơn hai mươi tuổi. Khuôn mặt của hắn mảnh khảnh, lông mày thon dài, có vẻ mặt từ bi mỗi khi nhìn người khác, cũng không giống Hà Chí Trung phỏng đoán kiêu căng, mà vô cùng khách khí tiếp đãi Sầm phu nhân và Mẫu Đơn, nghe nói Mẫu Đơn đã có sơ đồ phác thảo, hơn nữa còn là chính mình vẽ thì vô cùng cảm thấy hứng thú bảo Mẫu Đơn đưa cho hắn xem.
Mẫu Đơn tự biết trình độ vẽ của mình không thể vào mắt danh gia thì sau khi dùng hai tay dâng cho hắn mới có chút thẹn thùng nói: "Tiểu nữ từ trước chưa từng học qua cái này, đây chỉ là cảm nhận riêng của tôi, vẽ cũng rất đơn giản, mong đại sư đừng chê cười."
Hoà thượng Phúc Duyên hơi mỉm cười, ngón tay thon dài linh hoạt mở cuộn tranh ra xem, sau khi thấy rõ ràng bản vẽ bên trong thì hơi nhướng mày. Mẫu Đơn sợ hắn ném cuộn tranh của mình đi thì lập tức đứng bên cạnh giải thích cho hắn nghe, hắn vô cùng thông minh, nàng chỉ nói vài câu cũng đã hiểu được ý nghĩa các kí hiệu trong bản vẽ. Trên mặt hắn không có xuất hiện biểu cảm xem thường hay buồn cười mà nghiêm túc hỏi ý tưởng và mục đích của nàng, cuối cùng để cuộn tranh lại, nói: "Bần tăng muốn đích thân đến tận nơi xem sau đó mới biết muốn làm như thế nào."
Sầm phu nhân và Mẫu Đơn ước gì được như thế, lập tức đứng dậy nói lời cảm tạ, ước định ngày hôm sau sẽ phái xe tới đón hắn đi Mẫu Đơn Viên, các nàng là khách nữ không nên ở lâu nơi của người xuất gia vậy nên sau khi xong chuyện thì lập tức đứng dậy cáo từ.
Hòa thượng Phúc Duyên như cũ kêu chú tiểu đưa các nàng trở về, khi đi đến viện nhỏ bị cấm quân vây quanh chặt chẽ kia thì đám người đột nhiên có hành động, một người được bảo vệ trước sau đi ra.
Chú tiểu vội vàng mang Sầm phu nhân và Mẫu Đơn lùi sang một bên, trong lúc vội vàng, Mẫu Đơn chỉ nhìn thấy một người đi trước, dáng người cao gầy đĩnh bạt, áo choàng cổ tròn màu trắng bạc vô cùng lóa mắt dưới ánh mặt trời.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]