Chương trước
Chương sau
Tác giả: Ý Thiên Trọng Edit: Rin

Lý Hạnh cũng không bung dù nhưng trên đầu có đội một chiếc mũ làm bằng vải dầu, trên người khoác một chiếc áo cũng bằng vải dầu, bước chậm rãi trong làn mưa phùn nhàn nhã đi tới khiến hoa cỏ xanh tươi, ướt át trong vườn cùng hành lang màu son làm nền cho hắn tựa như một bức họa.

Tôn thị là người đầu tiên nhìn thấy, liếc nhìn Mẫu Đơn rồi vỗ tay cười nói: "Nhàn nhã quá nhỉ, đúng là đến thăm người thân."

Mấy đứa bé lập tức buông chén đũa trong tay, chạy ra chào hỏi, nhấc áo bằng vải dầu to rộng trên người hắn chui vào rồi cười đùa cùng hắn chạy chậm vào nhà ăn. Người Hà gia cũng không trách bọn nhỏ nghịch ngợm, chỉ mỉm cười tiếp đón hắn.

Mẫu Đơn im lặng không lên tiếng mà đứng dậy lấy thêm một bộ chén đũa cho hắn, hắn cũng không khách khí, ngồi xuống bên cạnh Lục Lang rồi bắt đầu ăn sáng. Mọi người đều thăm hỏi thân thể hắn như thế nào, hắn dùng sức vỗ ngực cười nói: "Đại biểu ca đưa thuốc rất tốt, khỏe như chưa từng bị thương! Hai ngày trước khi dượng đi xem cũng đã khỏe rồi nhưng nương của cháu vẫn cằn nhằn không cho đi ra ngoài. Đến tận hôm nay nương mới cho phép cháu ra cửa."

Hà Chí Trung cười nói: "Vậy mấy vị biểu ca của cháu sao rồi? Đã nhiều ngày ta vẫn luôn sai người hỏi thăm, lại không nghe được tin tức gì. Chỉ biết được đã vài ngày lão già họ Lưu không ra khỏi cửa cũng không đi thượng triều, không biết lão lại có âm mưu xấu xa gì?"

Lý Hạnh hơi mỉm cười: "Cháu đang muốn cùng ngài nói chuyện này, lão già họ Lưu không thượng triều là vì làm nóng dư luận để sau này có lí do hợp lý trả thù đó. Tuy việc hắn làm cũng không đáng tự hào gì nhưng rốt cuộc hắn vẫn là đại quan tam phẩm, nếu mỗi vị đại quan trong triều đều gặp phải chuyện như thế thì mặt mũi, uy tín của những người đó vứt đi đâu. Vì thế mấy người đại biểu ca bị định tội mạo phạm đại quan, hôm qua đại biểu ca cùng nhị biểu ca bị bắt lại, mỗi người bị đánh một trăm gậy còn mấy người còn lại chân dài, đều chạy."

Mọi người Hà gia đều kinh hãi lập tức buông chén đũa, Hà Chí Trung nhíu mày, Đại Lang hét to: "Vậy có nặng lắm không?"

Lý Hạnh nhẹ nhàng bâng quơ nói: "Không có việc gì, lần này lão già họ Lưu lại tính sai. Dượng có quân công trong người, bình thường cũng hào sảng, trượng nghĩa, quan hệ với đồng sự trong triều cũng không tồi, những người đó không quá gây khó dễ. Cha cháu cũng chuẩn bị trước nên hai trăm gậy của hai vị ca ca nghe thì dọa người nhưng thực tế cũng không nặng, còn không nặng bằng khi gây chuyện bị dượng đánh ở U Châu, qua hai ngày cũng đã gần khỏi rồi, còn lại mấy người trốn vài ngày là sẽ không có việc gì. Cô cô cũng không để bụng."

Hà Chí Trung quay đầu lại nhìn về phía Sầm phu nhân: "Thu thập chút dược liệu, sau khi ăn cơm xong, tôi và bà cùng đi xem hai vị cháu họ."

Lý Hạnh cũng có ý này, thấy Hà Chí Trung vừa nghe đã hiểu ngay thì cũng không tiếp tục nói nữa, cười nói: "Hôm nay cháu tới chủ yếu là vì cuộc đấu giá bảo vật. Hôm nay thời tiết không tốt, còn sẽ cử hành sao?"

Hà Chí Trung nói: "Đã định ra ngày thì chắc chắn sẽ không thay đổi. Nhưng lúc này còn sớm, chúng ta đi trước nhìn mấy vị biểu ca của cháu đã rồi mới đi chợ tây, vừa kịp lúc."

Lý Hạnh nhìn về phía Mẫu Đơn: "Cô cô lần trước nói nàng cũng muốn đi xem náo nhiệt." Hắn vốn dĩ muốn Mẫu Đơn cũng mượn cơ hội này mở miệng cùng đi, không ngờ Mẫu Đơn chỉ cúi đầu yên lặng ăn cơm, không nhìn hắn cũng không thu được suy nghĩ trong mắt hắn khiến hắn có chút thất vọng.

Hà Chí Trung nói: "Chỉ sợ hôm nay nàng lại muốn chăm sóc mấy biểu ca của cháu nên không có tâm trạng đi xem."

Lý Hạnh cười nói: "Không đâu ạ, cô cô cháu đã quen với việc này rồi." Nói xong thì ho khan một tiếng, thấy Mẫu Đơn vẫn không ngẩng đầu, lại dùng sức ho khan một tiếng tiếp, rốt cuộc làm mọi người đều kinh ngạc nhìn hắn, Mẫu Đơn cũng quan tâm nhìn về phía hắn, Hà Thuần năm tuổi bưng bát cơm chớp mắt, ngây thơ hỏi: "Biểu cữu, cữu bị bệnh sao?"

Lý Hạnh đỏ mặt, xoa cổ nói: "Không đâu, chỉ là cổ họng có chút không thoải mái. Uống ít canh là được" Còn chưa dứt lời, Anh Nương đã múc nửa chén canh cá đưa qua: "Biểu thúc, ngài uống cái này."

Lý Hạnh đành phải bưng chén lên uống, vừa uống vừa nháy mắt ra hiệu cho Mẫu Đơn.

Mẫu Đơn không rõ hắn muốn làm gì, nghĩ hắn có việc muốn nói với nàng nhưng không tiện nói trước mặt cả nhà. Nhưng nàng lại nghĩ, vốn dĩ nàng cũng sẽ đi xem náo nhiệt, đến lúc đó lại nói cũng không muộn nên chỉ mỉm cười nhìn hắn.

Nhưng Lý Hạnh lại nhướng mày sau đó liếc nhìn về phía Hà Chí Trung rồi nháy mắt với nàng, có vẻ là có chuyện gì thật rồi. Mẫu Đơn thầm nghĩ: "Chẳng lẽ chuyện này có liên quan đến cha nàng? Rốt cuộc là chuyện gì nhỉ?" Vì thế nàng nghi hoặc nhìn về phía Lý Hạnh, chớp mắt, ý hỏi: "Muội phải làm cái gì?"

Lúc này nhìn thấy Lý Hạnh cười, gật đầu với nàng. Mẫu Đơn nghĩ à đúng là có liên quan với cha nàng. Nhưng nàng vẫn không rõ rốt cuộc Lý Hạnh tưởng nói cái gì nên nàng cũng không thèm đoán nữa mà chỉ ngồi bất động, chờ sau đó hỏi lại hắn. Lại thấy vẻ mặt Lý Hạnh tức muốn hộc máu, đột nhiên đập trán vào bàn ăn một cái, sau đó ngẩng đầu lên nhìn nàng với vẻ mặt tức giận giống như hận không thể đấm cái bàn một cái vậy.

Mẫu Đơn càng không hiểu gì.

Hai người nơi này mắt đi mày lại, còn tưởng những người khác đều không biết, không ngờ tất cả mọi người đều đang nhìn. Lúc này Sầm phu nhân mới quan tâm nói: "Hành Chi, vết thương ở đầu của cháu chưa lành nên lại bị chóng mặt à? Vậy thì cũng đừng đi tham gia cuộc đấu giá bảo vật nữa. Để ta sai người lập tức thu thập một gian nhà cho cháu nghỉ ngơi nhé? Chờ khi nào thấy đỡ thì chúng ta sẽ gọi người đánh xe đưa cháu trở về."

Lý Hạnh sửng sốt, ngay sau đó lắc đầu như trống bỏi nói: "Cảm tạ cô mẫu quan tâm, cháu không sao, vừa rồi nhìn thấy trên bàn có cái lỗ, cháu lại tưởng là con sâu thì ra là cháu bị hoa mắt."

Sầm phu nhân nghiêm túc nói: "Thì ra là thế."

Sau đó cũng không nói gì nữa.

Những người khác vốn dĩ đang tưởng nói giỡn nhưng thấy hai người Hà Chí Trung, Sầm phu nhân đều nghiêm túc thì đành cúi đầu yên lặng ăn cơm.

Lý Hạnh lúc này mới thấy không khí có chút kì lạ, cũng không dám làm mặt quỷ với Mẫu Đơn nữa, mắt hắn chuyển động, nhìn Hà Thuần bên cạnh đang nghiêm túc ăn cơm thì lại nghĩ ra một chủ ý.

Mẫu Đơn mới vừa buông chén đũa, Hà Thuần bụ bẫm đã nghiêng người về phía nàng, vòng tay qua cổ nàng, nịnh nọt nói: "Cô cô, cô cầu xin thay cho con, dẫn con đi xem đấu giá bảo vật với tổ phụ và đại bá được không?"

Hắn mới nói xong thì mười mấy ánh mắt đồng thời nhìn về phía Mẫu Đơn, tất cả đều lộ ra vẻ khao khát không thể giấu diếm. Mẫu Đơn chỉ cần dám đáp ứng Hà Thuần thì những đứa khác đều có lý do nhào lên. Mẫu Đơn cười gượng, nhìn về phía Hà Chí Trung.

Hà Chí Trung nhàn nhạt nói: "Nơi đó đâu thể mang nhiều người như vậy đi được? Trẻ con đi chỉ lãng phí vị trí, Hà Nhu, Hà Hồng tuổi tác không nhỏ, phải nên đi cùng để mở rộng tầm mắt. Những người khác đều ở trong nhà."

Ông vừa nói dứt lời, Tiết thị nghĩ đến sẽ làm chậm trễ hai nhi tử đọc sách thì có chút bất mãn, nhưng thấy Đại Lang không có phản ứng gì thì cũng không dám nói nhiều, quay đầu dặn dò hai đứa nhỏ: "Nghe tổ phụ nói, cố gắng nhìn nhiều, học nhiều, càng biết nhiều càng có lợi sau này."

Bạch thị lại vô cùng khổ sở, liếc mắt trừng Nhị Lang, lão gia đây là muốn bồi dưỡng đại phòng kế thừa việc kinh doanh châu báu sao? Trong ba nhi tử nhà mình có Hà Ôn, Hà Mộc tuổi tác cùng không nhỏ hơn Hà Hồng mà? Vì sao không thể chọn mỗi nhà một đứa đi? Tuy là đại phòng, nhưng này cũng quá bất công! Lại thấy Nhị Lang chỉ ngồi bất động, vẻ mặt tự nhiên. Nàng không có cách nào chỉ có thể đẩy Hà Ôn, Hà Ôn đã được nhắc nhở từ trước, lời nói có vài phần sợ hãi: "Tổ phụ, A Ôn có thể đi cùng không?" Lời còn chưa dứt đã bị ánh mắt hung tợn của Nhị Lang nhìn qua. Bạch thị kiên định nhìn Hà Chí Trung.

Hà Chí Trung không có biểu tình gì nói: "Nếu đã như vậy thì A Ôn cũng đi cùng." Sau đó ông đứng dậy nhìn xem sắc trời, quay đầu lại nhìn Mẫu Đơn nói: "Con đi sửa soạn chút rồi đi."(Truyện chỉ đăng tải duy nhất tại Fb: Trạm Phim Tháng 11 - Trạm Dương Tử 1106 hoặc Wattpad: YangZi @user66538460 còn lại đều là ăn cắp)

Nhà lão đại, lão nhị đều có thể đi, vì sao nhà mình không thể đi chứ? Chẳng lẽ sau này mỗi nhà mình bị chết đói sao? Chân thị rất bất mãn nhưng nhìn nhi tử mới bảy tám tuổi thì cũng chỉ có thể im lặng. Cười nhìn về phía Mẫu Đơn nói: "Đan Nương, nếu muội nhìn thấy gì hay hay thì nhớ kỹ để về nhà kể cho bọn ta nghe nhé."

Mẫu Đơn không quan tâm đến sự cạnh tranh gay gắt giữa các chị dâu, nàng hơi mỉm cười: "Được ạ, các tẩu có cần mang gì về nhà không?" Từ sau khi người trong nhà biết nàng muốn lập nữ hộ và trồng hoa mẫu đơn, mà không phải muốn kinh doanh châu báu hương liệu, tuy còn có người có thái độ xem xét, nhưng không còn ai cố tình nhằm vào nàng. Nàng cảm thấy thoải mái hơn, lúc gặp người trong nhà dở chút thủ đoạn nhỏ cũng đã bình tĩnh hơn.

Lý Hạnh lúc này mới biết thì ra Mẫu Đơn cũng đi thì thay đổi từ tức giận sang vui vẻ, cười tươi ôm Hà Thuần bằng một tay nói: "Để hắn đi cùng, ta cho hắn cưỡi trên vai của ta, không chiếm vị trí." Không ngờ lại thọc vào tổ ong vò vẽ, mấy đứa bé còn nhỏ đều không buông tha cho hắn khiến hắn mồ hôi đầy đầu, đành phải hứa hẹn ngày khác mời bọn nhỏ đi Khúc Giang chơi thuyền, lúc này mới làm dịu đi sự phẫn nộ của dân chúng.

Mẫu Đơn cười nói: "Giờ huynh mới biết à, nhà muội nhiều trẻ con, nhất định phải công bằng công chính."

Lý Hạnh chỉ cười. Hà Chí Trung lại nhìn bọn nhỏ nói: "Thật sự không có quy củ." Chỉ một câu, bọn nhỏ đã kiềm chế lại, không dám náo loạn nữa. Hà Thuần cũng tuột xuống khỏi ngực Lý Hạnh, ngoan ngoãn khoanh tay, không dám nhắc lại muốn đi theo nữa.

Một đám người đi Lý gia, theo thường lệ không gặp Lý Nguyên, Thôi phu nhân nhìn thấy già trẻ Hà gia đều nghiêm túc tới cửa thăm hỏi lại tặng này rất nhiều thứ tốt thì cũng vui mừng, muốn giữ Sầm phu nhân lại nói chuyện. Nhưng lại thừa dịp người khác không chú ý trừng mắt nhìn Lý Hạnh. Lý Hạnh chỉ coi như không nhìn thấy, chẳng hề để ý đỡ cánh tay Lý Mãn Nương, cười nói: "Cô cô, ngài có bỏ mặc được các biểu ca không? Đấu giá bảo vật hôm nay sẽ không đổi lịch."

Lý Mãn Nương cười nói: "Ta việc gì phải luyến tiếc bọn họ? Ta cũng không đau thay bọn họ được, đi xem một chút." Sau đó bà tóm lấy Lý Hạnh đi một cách rất tiêu sái. Sau khi đi hai bước, thấy Mẫu Đơn muốn đi xe nỉ thì sai người đem áo đi mưa và mũ đi mưa ném cho Mẫu Đơn nói: "Cháu không muốn thử cảm giác cưỡi ngựa trong mưa à? Ngồi trong xe nỉ thì còn gì thú vị?"

Mẫu Đơn mỉm cười rồi tiếp nhận đồ mặc lên người, nhờ Đại Lang giữ chặt ngựa để nàng xoay người lên ngựa, nàng tự nhận thành thạo hơn so với lúc trước nhưng Lý Mãn Nương lại nói: "Thật sự là cần luyện tập thêm, đi thôi!"

Thôi phu nhân trơ mắt nhìn Lý Hạnh lại phủ thêm áo đi mưa, đội mưa lên ngựa, đi theo phía sau Hà gia, rất nhanh đã không thấy tăm hơi. Bà quay đầu lại nhìn Sầm phu nhân kêu khổ: "Thật là không bớt lo, lớn như vậy rồi còn không chịu làm mai. Vốn dĩ lần này hắn đã hoàn thành tốt mọi việc, trước đó vài ngày Ninh Vương điện hạ tự mình nói với cha hắn một cửa hôn nhân, có lợi với tương lai của hắn nhưng hắn lại cứ ồn ào không chịu khiến cha hắn khó xử đành phải gác lại trước."

Sầm phu nhân bình tĩnh mỉm cười: "Ai còn không từng có một thời tuổi trẻ? Bọn nhỏ luôn có chút bướng bỉnh nhưng cuối cùng chắc chắn sẽ quay đầu lại."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.