Sầm phu nhân làm Tiết thị đứng canh ở cửa, sắc mặt không mấy đẹp hỏi Mẫu Đơn: "Đan Nương! Rốt cuộc thì con muốn như thế nào? Lúc trước nương hỏi con vết thương trên người, hỏi con chịu ủy khuất gì thì con lại chỉ biết khóc, ngậm chặt miệng không nói, bây giờ con lại muốn nói gì với nương?"
Mẫu Đơn nhắm mắt: "Con nói gì được chứ? Thứ nhất là chuyện này thật sự không có mặt mũi, thứ hai con cũng thấy sợ. Cha và nương tóm lại vẫn muốn con tiếp tục sống cùng với những người lấy oán trả ơn kia. Nếu con nói ra tất cả những chuyện gièm pha kia trước mặt bà bà, khi các ngài còn ở đây thì con có thể tạm thời giải tỏa nỗi uất hận trong lòng nhưng khi các ngài đi rồi thì sao? Con nên làm sao bây giờ? Rốt cuộc con đã trở thành người nhà người ta, sớm tối ngày ngày tiếp xúc, ngoài sáng bọn họ cũng không dám làm gì con, nhiều nhất cũng chỉ mắng vài câu sau lưng, đưa đồ ăn lạnh, lời nói lạnh nhạt, làm mặt lạnh, khinh bỉ, không có việc gì cũng sẽ giẫm một chân, dù có sai lầm hay không thì cũng sẽ có tội.
Còn người kia cũng sẽ không dám lấy mạng của con nhưng đánh một trận thì có thể, nếu hôm nay các ngài không tới thì có ai hay đêm qua con từng bị đánh chứ? Con thì không sao, bất cứ lúc nào cũng có thể duỗi hai chân, không còn hơi thở, ch.ế.t rồi cũng không còn phiền toái, ít nhất cũng sẽ không làm liên lụy, làm mất thể diện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-phuong-hoa/3332125/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.