CHƯƠNG 125: CHÂN ĐOẠN TỬ TUYỆT TÔN CHƯA TỪNG SAI LẦM Editor: Luna Wong Nghe được đề nghị của Lâm Hoa, Vu thị chợt mở mắt: “Cái chủ ý này của ngươi không tệ, chuyện noãn bằng, bất kể là ta hay lão gia đều cực kỳ coi trọng, phái Chương ma ma qua đó nhìn chằm chằm cũng nói được, chờ ngày mai đi, ngày mai nói cho nàng biết tin tức này. Sau đó, chờ chuyện Đàm Vượng dần dần nhạt đi, cũng là lúc trừ khối tâm bệnh này.” “Vâng.” Trong mắt Lâm Hoa lóe lên một tia tinh quang. Đồng dạng đều là phục vụ bên thân phu nhân, nhưng là bởi vì Chương ma ma hữu ý vô ý chèn ép, những đại a đầu như các nàng này đều làm việc của nhị đẳng nha hoàn, trong ngày thường muốn cùng phu nhân nói hơn hai câu đều không được, hôm nay Chương ma ma bị phu nhân nghi kỵ, cơ hội của các nàng đã tới rồi. Vu thị lần thứ hai nhắm mắt lại, tùy ý Lâm Hoa nhẹ nhàng giúp nàng vuốt ve vai, khóe môi hơi hướng lên. Đầy tớ tranh đấu, nàng cho tới bây giờ đều là mở một con mắt nhắm một con, thậm chí còn sẽ rất xảo diệu lợi dụng loại tranh đấu này đạt thành mục đích chế ước hạ nhân, trước tín nhiệm Chương ma ma, mặc cho nàng chèn ép thuộc hạ thị nữ, nhưng một ngày Chương ma ma già rồi không dùng được nữa, thị nữ bị chèn ép thật lâu sẽ vồ đến, cũng tỷ như nói hiện tại, cơ bản không cần nàng động thủ, những thị nữ này giúp nàng đạt thành mục đích. Ngày thứ hai, Chương ma ma liền bị phái đến thôn trang nhìn chằm chằm noãn bằng. Hứa Vân Noãn rất nhanh liền chiếm được tin tức, nhất thời càng thêm vui vẻ, Vu thị thật đúng là biết nhân nhượng tâm ý của nàng, nàng muốn hoàn toàn phế bỏ Chương ma ma, Vu thị liền trục xuất người đi ra, cũng không có cơ hội hạ thủ dễ dàng hơn lúc này. Thôn trang của chu gia, sau khi Ngô Kỳ phân phó thủ hạ, liền mỗi ngày trầm mê tửu sắc. Hai ngày này, hắn từ chỗ thương nhân tên Tần Minh Triết lấy được một nghìn lượng bạc, tự nhiên nhân cơ hội khoái hoạt trước.
Một ngày này chính uống say huân huân, nghĩ thời gian nên đi thôn trang đi dạo, bỗng nhiên trước mắt tối sầm, bị người trùm bao bố, trực tiếp kéo dài tới góc tường, sau đó liền bùm bùm ra sức đánh một trận. Ngô Kỳ vốn là bị tửu sắc móc rỗng hơn nửa người, trận đòn này hầu như muốn hơn nửa cái mạng của hắn, trong bao bố không ngừng cuồn cuộn kêu rên. Bỗng nhiên, những người đánh hắn dừng động tác lại, ngay thời gian hắn cho là mình tránh được một kiếp, chỉ cảm thấy trước mắt sáng ngời, bao tải bị xốc lên, không đợi hắn mở mắt ra thấy rõ là ai dám hạ độc thủ với hắn, đã bị người bóp mở cằm, ngay sau đó trong miệng liền bị lấp một cục khăn hôi, lập tức hạ bao tải xuống, côn bảng một lần nữa quơ múa, chỉ là lúc này đây, hắn không có biện pháp kêu rên như trước. Ngô Kỳ bị đánh hôn mê, hai nam tử đánh người như xách gà ném hắn vào góc tường, trước khi đi, còn không đã quên thổ hớp nước bọt trên người hắn. Novelland.com Hai người đi ra góc đường, lấy miếng vải đen che trên mặt xuống, chính là Hàm Chương và Lưu Hổ. Bọn họ nhanh chóng chạy về Mục gia báo với cô nãi nãi, dọc theo đường đi còn nhỏ giọng nói chuyện. “Vừa rồi ngươi nhét vào trong miệng họ Ngô kia cái gì thế?” “Ngươi không phải nhìn thấy sao? Ta vừa lột vớ ra.” “Đó ngươi gọi là vớ sao? Của ngươi là vải buộc chân bò!” “Vải buộc chân bò thì vải buộc chân bò, chỉ cần nó thối, hắc, nhét vào trong miệng họ Ngô kia thật tốt. Nếu như sạch sẻ, chẳng phải là lợi cho hắn quá sao?” “Nói cũng phải, công tử ca quần áo lụa là trong kinh thành, thật mẹ nó không phải là một món đồ, chỉ họ Ngô kia, đều đã tao đạp hai tiểu cô nương.” “Yên tâm đi, ta vừa hung hăng đạp hắn một cước, có giáo huấn lúc này, bảo đảm hắn không có cách nào chạm tiểu cô nương nữa.” Lưu Hổ cười hắc hắc, cúi đầu nhìn chân phải của mình, đã không có vớ nữa, lúc này lạnh buốt! Hắn ngẩng đầu, liền thấy Hàm Chương có chút kinh ngạc nhìn hắn. Lưu Hổ cọ xát miệng một cái: “Làm sao vậy? Lúc ở biên cảnh gặp phải loại Tây Khương bại hoại đạp hư phụ nữ và trẻ em này, không phải đều là đưa lên đạp một cước như thế sao?” Hàm Chương âm thầm ho khan một tiếng: “Không có việc gì, ngươi làm rất đúng, xác định một cước kia của bản thân đạp đúng vị trí chứ?” “Yên tâm đi, Cái chân đoạn tử tuyệt tôn của ta chưa bao giờ sai lầm!” Lưu Hổ giơ chân phải lên vòng vo chuyển, dáng dấp có chút kiêu ngạo. “. . . Được rồi, chớ khoe khoang, nhanh trở về đi, đúng rồi, đi gặp cô nãi nãi trước, ngươi nhanh tìm một chỗ rửa chân, thúi quá.”
Lưu Hổ: “. . .” Novelland.com Hứa Vân Noãn nghe xong Hàm Chương và Lưu Hổ hồi bẩm, cười đến cực kỳ thoải mái: “Ngô Kỳ đã sớm nên giáo huấn, lần này hai người các ngươi làm không tệ, nhất là Lưu Hổ. . .” Lưu Hổ hàm hậu cười: “Đa tạ cô nãi nãi khích lệ.” “Tốt, hai người các ngươi đi xuống nghỉ ngơi trước đi, chuyện lần này không nên nói ra ngoài.” “Vâng, cô nãi nãi yên tâm, chuyện này, hai người nô tài sẽ tiêu trong bụng.” Hứa Vân Noãn kéo Nhị Hắc ngủ gật bên chân lên, cầm lấy hai móng vuốt của nó quơ trái quơ phải: “Nhị Hắc, Nhị Hắc, chớ ngủ, mau dậy chơi chút!” Nhị Hắc bị lăn qua lăn lại tỉnh cũng không giận, ngược lại liếm tay của Hứa Vân Noãn. Hứa Vân Noãn liền vội vàng cười tránh né: “Ngươi đừng liếm ta, hai ngày này ngươi nóng trong người, miệng rất hôi.” Nhị Hắc kiên trì chòm hướng về phía trước, một chủ một sủng vật nhất thời nháo thành một khối. Mà lúc này Chu gia, một hạ nhân chạy thở không được,, vừa thấy được Chu Chí và Ngô thị, liền phác thông một tiếng quỳ xuống: “Lão gia, phu nhân, việc lớn không tốt!” “Chuyện gì hoảng hoảng trương trương như vậy?” Sắc mặt hạ nhân trắng bệch, vẻ mặt đều là hốt hoảng: “Noãn bằng. . .lá rau trong noãn bằng đều vàng rồi, hơn nữa có một chút đã bắt đầu hư thúi. . .”
Chu Chí chợt đứng lên: “Điều này sao có thể, hai ngày trước không phải còn thật tốt sao?” “Là. . . Hai ngày trước là còn thật tốt, nhưng là. . .” “Đến tột cùng chuyện gì xảy ra, ngươi nhất ngũ nhất thập nói rõ ràng, nói cách khác, ta hiện tại để người kéo ngươi ra ngoài đánh chết!” “Lão gia tha mạng, là Ngô công tử. . . Ngô công tử từ trong miệng người trên thôn trang Mục gia, nghe được một loại biện pháp để rau xanh lớn mau hơn, chính là mỗi ngày tưới nhiều nước hơn, liền phân phó các nô tài dựa theo lối nói của hắn đi làm, nước này mới tưới ba bốn ngày, rau xanh không được nữa. . .” “Ngô Kỳ!” Vẻ mặt Chu Chí tức giận, nói ra khỏi miệng đều mang một cổ ý tứ hàm xúc cắn răng nghiến lợi. Ngô thị vội vã đứng lên, nộ xích hạ nhân mở miệng: “Không nên nói bậy nói bạ, trước ta đã dặn dò qua Ngô Kỳ, bảo hắn nhất định phải dựa theo cách trong cung mà làm, hắn làm sao sẽ tự tiện chủ trương?” Chu Chí căn bản không nghe Ngô thị cãi lại nói giúp đỡ đệ đệ nhà mình, ngược lại là trực tiếp nhìn về phía hạ nhân quỳ trên mặt đất: “Ngô Kỳ người đâu?” “Đây. . . Nô tài cũng không biết, Ngô công tử từ chiều hôm qua rời thôn trang, đến buổi trưa hôm nay còn chưa có trở lại. . .” “Đi tìm, sau khi tìm được người, bắt hắn đưa tới thôn trang cho ta, nếu như rau trong noãn bằng xảy ra vấn đề, ta tuyệt đối không tha cho hắn!” “Vâng.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]