🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 119: KÉO TAY ÁO NHỎ CỦA CÔ NÃI NÃI
Editor: Luna Huang – Dạo này ad cứ tái sốt mãi, cảm thấy trong cơ thể rất mệt mỏi nên chương ra chậm mọi người thông cảm nhé, có lẽ ho nhiều quá sợ phổi bị sưng rồi
Hứa Vân Noãn đi vào tiểu thiện phòng, Đinh thẩm đang bận rộn bên trong.
“Nô tỳ gặp qua cô nãi nãi.” Đinh thẩm thấy được Hứa Vân Noãn, vội vã buông dao trong tay xuống lên hành lễ.
Trước, Đinh thẩm một mực bận rộn trong đại trù phòng, bất quá hai ngày này bắt đầu nghiên cứu thức ăn phải chuẩn bị cho tửu lâu, loại địa phương nhãn tạp như đại trù phòng không thích hợp, nên Hứa Vân Noãn để người ở Ngưng Thu viện chuyên môn thu thập một gian tiểu trù phòng, chuyên để Đinh thẩm sử dụng.
“Đinh thẩm không cần đa lễ, hôm nay phải chưng bánh bao?”
“Vâng, dựa theo phân phó của cô nãi nãi, lấy rau xanh từ noãn bằng, nô tỳ đang làm nhân.”
“Ân, Đinh thẩm bận đi, ta ở bên cạnh nhìn.”
“Được, nếu là nô tỳ làm có gì không tốt, cô nãi nãi cứ chỉ ra.”
“Tự nhiên sẽ không khách khí.”
Bánh bao nhà nhà đều biết chưng, ngay từ đầu Đinh thẩm nghe Hứa Vân Noãn nói trong tửu lâu thêm bánh bao làm chủ thực, trong lòng còn cảm thấy có chút giản đơn, nhưng là sau khi nghe xong yêu cầu của Hứa Vân Noãn, nàng mới hiểu được, cái loại bánh bao mình nghĩ căn bản không đồng nhất với bánh bao trong miệng cô nãi nãi.
Rất nhanh làm xong nhân, Đinh thẩm mở chậu ở bên cạnh ra, từ trong chậu lấy ra một khối tròn mềm, căn bản không căn bản không chài cán bột, chỉ dùng tay nhẹ nhàng kéo, khối tròn liền biến thành một tấm da mặt thật mỏng.
Vương Tuyền ở một bên nhìn, nhãn thần đều sắp lòi ra, khối tròn cũng có thể nghe lời như vậy?
Chỉ thấy ngón tay Đinh thẩm khẽ động, đặt nhân vào miếng bột, ngón tay vừa chuyển, miếng bột mỏng liền bị tạo thành bánh bao như hoa.

Từng cái nếp uốn đều đều, tinh xảo, bụng tròn tròn, nhìn qua đặc biệt khả ái.
Vương Tuyền nhịn không được mở miệng: “Cô nãi nãi, bánh bao này có phải quá nhỏ hay không?”
Luôn cảm thấy một ngụm còn phẩm không ra chút vị nào.
Hứa Vân Noãn cười nhìn hắn một cái, giúp đỡ bày vào vỉ hấp: “Yên tâm, coi như là nhỏ nữa cũng có thể cho ngươi ăn no.”
“Hắc hắc.”
Động tác trên tay Đinh thẩm cực nhanh, rất nhanh liền gói xong hai lồng đặt lên lò bếp: “Qua đây nhóm lửa.”
“Ai!” Vương Tuyền đáp ứng cực nhanh, trong lòng cực cao hứng: Cuối cùng cũng có chút việc làm rồi.
Hứa Vân Noãn đứng ở một bên, nhìn động tác nhóm lửa của Vương Tuyền, không khỏi nghĩ tới Mục Trần Tiêu: “Bản lĩnh nhóm lửa này của ngươi, tốt hơn tốt hơn không ít.”
Vương Tuyền vội vã giơ tay lên sờ sờ mũi: “Bản lãnh của tướng quân lớn, việc nặng như vậy để chúng ta làm là được, nào dám làm phiền tướng quân.”
Thoại âm rơi xuống, hắn liền cảm giác sau gáy mát lạnh, vội vã quay đầu nhìn sang, liền thấy Mục Trần Tiêu đẩy xe lăn tới cửa.
Vọng Thư Uyển.com
“Tôn nhi, sao ngươi lại tới đây?”
“Ở trong thư phòng nhàn rỗi không chuyện gì, cho nên liền tìm đến cô nãi nãi trò chuyện.”
Hứa Vân Noãn liền vội vàng gật đầu: “Như vậy mới đúng, không nên không có việc gì cả ngày tự giam mình ở trong phòng, người đang tốt cũng sẽ bị nhốt để hỏng.”
Trong mắt Mục Trần Tiêu lóe lên nụ cười thản nhiên: “Cô nãi nãi nói phải.”
Nói xong, hắn còn quét Vương Tuyền một mắt.
Cả người Vương Tuyền đánh một cơ linh, liền vội vàng đứng lên hành lễ với Mục Trần Tiêu: “Nô tài gặp qua tướng quân.”
“Không cần đa lễ, nhóm lửa tiếp đi.”
“Vâng.” Vương Tuyền len lén sờ sờ cánh tay, bình thường thần sắc của tướng quân lạnh lùng chút, nhưng hôm nay phá lệ lạnh sưu sưu.
Bánh bao trong sửng, rất nhanh liền toát ra khói trắng nóng hầm hập.
Bánh bao phá lệ tinh xảo, hơn nữa bên trong đều là nhân rất quen thuộc, chưng khoảng chừng một khắc đồng hồ, liền ngừng lửa.
Vương Tuyền nhịn không được khụt khịt, lặng lẽ nước bọt: Không phải là bánh bao phổ phổ thông thông sao? Thế nào thơm vậy?
Hứa Vân Noãn mang theo găngt ay dày, bưng hai sửng bánh bao xuống: “Tới sớm không bằng tới đúng lúc, Trần Tiêu mau tới nếm thử, xem bánh bao Đinh thẩm làm thế nào?”
“Tay nghề của Đinh thẩm, tự nhiên không cần nói.”

Đinh thẩm vội vã chối từ: “Công tử chiết nô tỳ, đây đều là cô nãi nãi lối dạy tốt.”
Lồng hấp Khéo léo nhỏ đẹp được mở ra, hương khí nhất thời càng thêm nồng nặc.
Bánh bao chugn xong lớn hơn lúc đầu một chút, vỏ ngoài càng thêm mỏng nhỏ hơn lúc đầu, lúc này mang theo tia sáng, có thể thấy rõ ràng nhân bọc bên trong.
Măng xanh, nấm nấu, lại thêm chút củ cà rốt sợi và thịt tươi bằm, nhan sắc ngũ thải tân phân, để người nhìn một mắt mắt cũng không mắt nhẫn tâm hạ đũa.
Vọng Thư Uyển.com
Hứa Vân Noãn đẩy Mục Trần Tiêu đi tới bàn nhỏ, gắp một bánh bao, đặt trên đĩa trước mặt hắn: “Tôn nhi mau nếm thử.”
Hứa Vân Noãn ngồi ở một bên, mắt sáng trông suốt, tràn đầy mong đợi nhìn Mục Trần Tiêu.
Mục Trần Tiêu vốn có trong thư phòng ăn chút trà bánh, lúc này ngửi được mùi, lại cảm thấy có chút đói bụng.
Hắn cầm đũa gắp bánh báo lên, da bánh bao nhẹ nhàng run, đúng là phá lệ co dãn.
Cắn ra một miếng, nước canh ngon nóng hổi liền chảy ra, để động tác của hắn không khỏi ngừng lại.
“Ha ha. . .”
Những bánh bao này đều có canh, Hứa Vân Noãn vốn có muốn nhìn chê cười của Mục Trần Tiêu, nhưng không nghĩ tới động tác của Mục Trần Tiêu chỉ là dừng một chút, liền mặt không đổi sắc nuốt bánh bao trong miệng xuống, lòng tràn đầy thân thiết.
“Trần Tiêu, có bị phỏng hay không?”
“Không có việc gì.”
Đầu lưỡi có chút hơi tê dại, nhưng ăn như vậy cảm giác phá lệ thơm ngon.
Hứa Vân Noãn nhanh tay châm một trản nước ấm đưa cho hắn: “Nếu phỏng, sao không nhả ra?”
“Đồ cô nãi nãi cho ta, làm sao có thể lãng phí?”

Hứa Vân Noãn cau mũi một cái, xong rồi, tôn nhi nhà nàng sẽ không phải là bị bánh bao phỏng để ngu người rồi chứ?
Đinh thẩm nếm hại bánh bao nhỏ, nhất thời cười đến như nở hoa: “Cô nãi nãi cảm thấy vị đạo thế nào?”
“Đinh thẩm lại từ chỗ ta học được một tay nghề tốt, xem ra sau này ta phải cất giấu riêng, nói cách khác, sư phó như ta rất nhanh sẽ không còn gi dạy nữa rồi.”
“Cô nãi nãi cứ thích trêu ghẹo nô tỳ, đồ người biết, tùy ý dạy nô tỳ một chút, nô tỳ hưởng thụ vô cùng.”
Đinh thẩm cảm kích Hứa Vân Noãn từ trong đáy lòng, cô nãi nãi không chỉ có giúp tôn tử nàng điều trị thân thể, sau khi biết được nàng thích nghiên cứu, còn chuyên môn dành thời gian để giáo dục nàng, thật là ân cùng tái tạo.
Hứa Vân Noãn cười: “Các ngươi cứ thích nâng ta lên cao, chờ ngày nào đó thổi phồng ta bay lên, chỉ sợ không thể xuống đất nữa.”
Mục Trần Tiêu ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng đưa tay nắm viền của Hứa Vân Noãn.
Hứa Vân Noãn hơi sửng sờ: Ân?
Có lẽ là nghi vấn trong mắt nàng quá mức rõ ràng, Mục Trần Tiêu chần chờ sau một lát, thanh âm thật thấp nói rằng: “Ta tương đối nặng, bay không nỗi.”
Nên vẫn là hay dùng tay kéo tay áo của nàng?
Hứa Vân Noãn chợt bật cười, vừa cười vừa gật đầu, còn bỏ ống tay áo của mình vào trong tay của Mục Trần Tiêu: “Vậy ngươi phải bắt thật nhiều, như ngươi vậy, nhất định là không bắt được.”
“Được.”
Vương Tuyền ôm lồng hấp nhỏ, ở bên cạnh ăn cũng không ngẩng đầu lên: Theo cô nãi nãi thật sự là quá hạnh phúc, hắn nhất định phải tìm nhiều việc làm hơn, chỉ có như vậy mới có thể vẫn theo cô nãi nãi, vẫn ăn được đồ ngon thế.

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.