CHƯƠNG 27: QUẪN CẢNH CỦA MỤC GIA Editor: Luna Huang Hạ nhân trong Mục phủ không nhiều lắm, lúc này tất cả đều bận rộn. Năm mươi ba người, chỉ cần nước nóng cũng nấu hết một canh giờ. Cũng may Chu quản gia làm việc cực kỳ lưu loát, hộ vệ đi mua đủ y sam hơn năm mươi người cần, chọn mua một ít thảo dược, lại mời đại phu. Đợi tất cả mọi người an trí thỏa đáng, đã sắp qua hai canh giờ. Cháo đun đến nồng được mang lên, mỗi người một chén lớn. Hứa Vân Noãn lại để cho thiện phòng chuẩn bị một ít đồ ăn ăn cùng, phối với thức ăn thanh khẩu, uống một chén cháo lớn, cả người đều ấm lên, bệnh trên người cũng vơi hơn phân nửa. Mục Trần Tiêu vẫn an tĩnh ngồi ở trên xe lăn, nhìn Hứa Vân Noãn chỉ huy hạ nhân bố trí tất cả đều đâu vào đấy, càng nhìn nỗi lòng càng nhu hòa, bi phẫn và lệ khí dâng lên trong lòng lúc nãy dần dần tiêu tán. Đợi mọi người ăn cháo xong, Hứa Vân Noãn lại cho mỗi người một phần phấn cảo, thanh âm réo rắt nói: “Hôm nay là thải đông tiết, vốn nên lấy phấn cảo chiêu đãi chư vị, nhưng nghĩ tới mọi người một đường khổ cực, vẫn là ăn cháo mới tốt. Chờ triệt để an bài ổn, lại để cho thiện phòng làm cơm ngon, xem như để chư vị đón gió tẩy trần.” Mọi người vốn là tâm tồn cảm kích với Hứa Vân Noãn, nghe nói như thế, không ít người càng lệ nóng doanh tròng. Bọn họ nguyên còn nghĩ vị Hứa cô nương này có phải thê tử của tướng quân hay không, hạ nhân Mục gia vừa nghe liền cười ra tiếng, khen: Đó là cô nãi nãi Mục gia!
“Đa tạ cô nãi nãi.” Bọn họ là bộ hạ của tướng quân, mà Hứa Vân Noãn là cô nãi nãi của tướng quân, tự nhiên cũng chính là cô nãi nãi của bọn họ, như thế xưng hô này coi như chiếm tiện nghi của tướng quân! Hứa Vân Noãn nháy mắt một cái, bị nhiều người như vậy gọi là cô nãi nãi, còn thật là có chút không quen, bất quá cảm giác không tệ: “Phủ đệ Mục gia không lớn, nên lúc an trí nơi ở, phải ủy khuất các ngươi chen chúc một chút.” “Cô nãi nãi chớ lo lắng, tùy tiện cho chúng ta một mảnh đất, chúng ta là có thể ở rồi, người quân lữ không có chú ý nhiều như vậy.” Căn bản không cần Mục Trần Tiêu nói hơn một câu, Hứa Vân Noãn đã an bài thỏa đáng. Mọi người xuống phía dưới, nỗi lòng của Mục Trần Tiêu như cũ cuồn cuộn nan bình. Hứa Vân Noãn bưng phấn cảo đi qua, còn mang theo canh giải hàn: “Giờ tý còn chưa tới, thải đông tiết chưa xem là qua, ta để thiện phòng hâm nóng phấn cảo, ăn chút đi.” “Đa tạ, hôm nay nhờ có ngươi.” Mục Trần Tiêu có chút tâm sự nặng nề, nhưng cũng không muốn cô phụ ý tốt của Hứa Vân Noãn, cùng nàng ăn phấn cảo, uống hơn phân nửa canh củ cải thanh khẩu, cả người đều ấm áp. Hứa Vân Noãn hơi mệt chút, nói hai câu liền trở về viện tử. Vọng Thư Uyển.com Thần sắc của Chu quản gia ngưng trọng đi đến: “Công tử, nô tài có chút chuyện muốn thương lượng với người.” “Chu thúc mau ngồi, hôm nay ngươi cũng cực khổ rồi.” “Lão nô đã quen, cả ngày nhàn rỗi ngược lại cảm thấy không có việc gì. Chỉ là có một việc còn cần công tử quyết định, chính là… Bạc trong phủ thực tại không nhiều lắm… Ngay cả hôm nay đồ mua cho những người đó, dùng đều là ba nghìn lượng lễ gặp mặt cô nãi nãi cho công tử.” Người trong nhà biết chuyện nhà mình. Mục gia lấy quân công để đứng vững, nhiều năm như vậy toàn bộ tâm thần đặt ở trong quân. Phụ thân của công tử tính tình công chính, thương lính như con mình, bổng lộc của hắn và doanh thu cơ bản của Mục gia đều trợ cấp vào trong quân. Sau này công tử nhập quân, tác phong hành sự giống như vậy. Lúc chân của công tử tàn, bạc hay mời đại phu và mua các loại dược liệu hoàn toàn móc sạch Mục gia, trước lão thái gia cho cô nãi nãi mấy trăm lượng ngân phiếu, đều là ngạnh sinh sinh cố đưa, hiện tại thêm nhiều miệng ăn như vậy, thật sự là khó có thể chống đở. Mục Thiên Trù chậm rãi đi tới: “Trong khố phòng của ta còn chút đô, mang chút đi cầm đi.” Mục Trần Tiêu vội vàng ngẩng đầu: “Gia gia, người đã trở về? Hoàng thượng tuyên người sang đó có chuyện gì?”
“Lâm Giang thành bên kia có người tấu lên, nói bộ hạ cũ của ngươi quấy nhiễu bách tính, thừa dịp hồng tai phát sinh đầu cơ trục lợi.” Thần sắc Mục Thiên Trù ngưng trọng. “Bộ hạ cũ vừa tìm được Mục gia, tấu chương tấu bọn họ đã đưa đến trước mặt hoàng thượng, đây thật đúng là trùng hợp.” Lãnh ý quanh thân Mục Trần Tiêu bắt đầu khởi động. “Không chỉ có như vậy, tướng lĩnh biên cảnh còn viết chiết tử, nói những người này… Là đào binh trong quân, vì không phục tùng quân lệnh, mà trốn khỏi chiến trường.” “Lâm trận bỏ chạy chính là tử tội giết không tha, lẽ nào hoàng thượng thực sự muốn đuổi tận giết tuyệt những người này?” Hai tay Mục Trần Tiêu nắm chặt thành quyền, hơi run, những người này cũng đều từng chảy máu vì nước! “Hoàng thượng không có đuổi tận giết tuyệt bọn họ, bất quá biện pháp nói ra, so với giết bọn họ còn để người khó chịu hơn. Hoàng thượng niệm tình những người này đã từng có quân công trong người, nên tội chết có thể miễn, tội sống khó thoát, bỏ quân tịch của , toàn bộ biếm là nô.” Sĩ khả sát bất khả nhục, hoàng thượng đây là ngạnh sinh sinh đích đạp gãy cột sống của bọn họ, còn muốn cho bọn họ quỳ rạp dưới đất, tam quỳ cửu khẩu bái tạ thánh ân! Mục Trần Tiêu cúi đầu, sát ý nồng đậm như khói mây nhất nhất mọc lên: “Gia gia, những người này không thể bị làm nhục như vậy.” Vọng Thư Uyển.com “Ta biết, ta đã cầu tình với hướng hoàng thượng, trước để những người này ở lại Mục gia.” Chu quản gia cúi đầu nhìn sổ sách trên bàn một chút, ưu sầu thở dài: “Lão thái gia, mấy thứ trong khố phòng của người đều là đồ cưới lão phu nhân lưu lại, trăm triệu lần không thể động nha!” “Tình huống dưới mắt không lo được nhiều như vậy, cứ dựa theo phương pháp của ta mà làm đi.” Ngày mai, Hứa Vân Noãn dậy thật sớm. Mộ Vũ và Hàn Yên vội vã bước nhanh tiến đến hầu hạ: “Tiểu thư, hôm qua mệt nhọc hơn nửa đêm, ngày hôm nay thế nào không ngủ thêm chút nữa?”
“Lo lắng tình huống trong phủ sao có thể ngủ được? Đêm qua ca ca trở về lúc nào?” “Nói là đều đã cấm đi lại ban đêm, lão thái gia mới vội vã chạy về phủ, sau đó vào thư phòng công tử thương nghị, nói là sau nửa đêm mới về nghỉ ngơi.” Hàn Yên tựa hồ có chút không yên lòng. “Ngươi làm sao? Phát hiện cái gì không thích hợp?” Hôm qua mới gặp bộ hạ cũ của Mục Trần Tiêu, lúc đầu đại thể đều cũng không tệ lắm, nhưng lúc này cảnh ngộ của Mục gia không giống trước, một phần một phần vẫn tốt hơn. “Tiểu thư, nô tỳ câu không biết có nên nói hay không.” Hàn Yên thập phần do dự. “Nói thử đi, nếu là ngươi giấu ở trong lòng, sau này xảy ra chuyện gì, đó mới là hối hận không kịp.” “Tiểu thư, hôm nay sáng sớm nô tỳ đi thiện phòng giúp tiểu thư lấy nước nóng, phát hiện, Chu quản gia để người kiêng đồ trong khố phòng của lão thái gia, nô tỳ nghe được, nói là hình như muốn cầm mấy thứ đó, nô tỳ nhìn mấy cái rương đã mở, bên trong tựa hồ là đồ cưới của nữ tử.” Chẳng lẽ Mục gia đúng như Chu Ngọc Nghiên đã nói lúc trước, đã đến trình độ sơn cùng thủy tận? Mi tâm của Hứa Vân Noãn vừa nhíu, đứng dậy từ buồng trong xuất ra một ngọc bài: “Ngươi cầm ngọc bài này đến Nhuận Ngọc các tìm Tiền chưởng quỹ, đem chuyện này nói cho hắn biết,, hắn tự biết nên làm gì.” “Vâng, tiểu thư.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]