Chương trước
Chương sau

CHƯƠNG 22: ĐẾN CÙNG NGƯỜI NÀO MUA KHÔNG NỔI?
Editor: Luna Huang
Chu Ngọc Nghiên nhìn Mục Trần Tiêu, môi đỏ mọng xinh đẹp, lời ra miệng lại ác độc: “Từ sau khi chân của Mục Trần Tiêu tàn phế, Mục gia móc rỗng của cải mời danh y thiên hạ, tốn hao chẳng biết bao nhiêu, hôm nay còn cần mỗi ngày tiêu hao bạc săn sóc ân cần, tự nhiên, nhà ai đều có mấy người thân thích nghèo thích làm tiền, đến đây ăn nhờ ở đậu, phách lối đến nỗi cho vài màu liền muốn mở phường nhuộm!”
Hứa Vân Noãn hơi cúi đầu, sắc mặt phiếm hồng, ngữ khí lại không chịu thua: “Ai nói ta làm tiền? Ta tự nhiên mua được!”
Chu Ngọc Nghiên cười lạnh một tiếng: “Tốt, Tiền chưởng quỹ, đem chu sai mới ra của chỗ ngươi ra đây, vị Hứa cô nương này tuổi còn nhỏ, bối phận và nhãn giới lại rất cao, ngươi chớ lấy mấy thứ đồ rẻ lừa nàng.”
Đợi lát nữa lấy không ra bạc, xem nàng thu dọn thế nào!
Vẻ mặt Tiền chưởng quỹ mang tiếu ý hiền lành: “Thỉnh nhị vị tiểu thư chờ, tiểu nhân đi lấy ngay.”
Hai hỏa kế thận trọng lấy khay đi qua, mười chu sai bộ diêu nạm vàng khảm ngọc đều được mang lên.
“Nhị vị tiểu thư thỉnh xem, cây thoa bạch ngọc khảm hồng san hô châu song kết phượng vĩ này là chu sai xuất sắc nhất trong điếm, tiểu nhân dám cam đoan, toàn bộ kinh thành đều tìm không ra món thứ hai. Chu sai làm bằng bạch ngọc thượng đẳng, tương khảm hồng san hô châu là hàng cao cấp ở Nam Hải bên kia, bất luận là tay nghề hay là nguyên liệu, đều là nhất đẳng nhất.”

Tâm Chu Ngọc Nghiên động không ngớt: “Phượng vĩ sai này bao nhiêu ngân lượng?”
“Thừa huệ bạch ngân năm trăm sáu mươi lượng.”
Năm trăm sáu mươi lượng? Mắc như vậy?
Chu Ngọc Nghiên nhìn Hứa Vân Noãn, trong mắt lóe lên một tia không có hảo ý: “Hứa cô nương, phượng vĩ sai này rất xứng với ngươi, mau lấy bạc đi.”
Mặt Hứa Vân Noãn đỏ càng thêm lợi hại, thần sắc lại không chịu thua: “Ta … Ta dựa vào cái gì nghe lời ngươi? Ngươi chỉ ở đây nói cho thống khoái , nhưng không thấy ngươi mua đồ, chẳng lẽ, Chu gia tiểu thư như ngươi thật mua không nổi?”
“Ta mua không nổi?” Chu Ngọc Nghiên xuy cười một tiếng, tiện tay gật mấy cây chu sai một cái, động tác tùy ý như là lựa rau cải trắng, “Mấy cây này không tệ, Tiền chưởng quỹ bọc lại cho ta đi.”
Vẻ mặt của Tiền chưởng quỹ tiếu ý liên tục gật đầu: “Vâng, vẫn là Chu tiểu thư xuất thủ thống khoái.”
“Khuyên Hứa cô nương một câu, là bùn thì phải cam tâm bị người dẫm dưới lòng bàn chân, đừng tưởng rằng trùm lên một tầng tơ lụa, xoay người thành vật quý giá. Con gà rừng này coi như là bay lên đầu cành, cũng chỉ có phần làm trò cười cho người khác thôi!”
Hứa Vân Noãn đang muốn mở miệng, thanh âm của Mục Trần Tiêu thanh lãnh bỗng nhiên vang lên: “Úc Khoảnh, đưa bạc.”
Vọng Thư Uyển.com
“Trần Tiêu?”
Mục Trần Tiêu lấy chu sai, làm như hài lòng gật đầu: “Thứ độc nhất trong kinh, mới xứng với cô nãi nãi của Mục gia ta. Hàn Yên, cho cô nãi nãi cài thử xem.”
Hắn không quan tâm Chu Ngọc Nghiên khiêu khích Mục gia, nhưng lại không nhìn nổi Hứa Vân Noãn lộ ra dáng dấp ủy khuất.
“Vâng, công tử.” Hàn Yên ứng phá lệ vang dội.
Tóc đen như mây, chu sai lóng lánh, Hứa Vân Noãn nhẹ nhàng đỡ búi tóc, tiếu ý rực rỡ nhìn về phía Mục Trần Tiêu: “Đẹp mắt không?”
Đôi mắt trong suốt giống như hoằng thu thủy, liễm liễm ba quang ánh lên thân ảnh của hắn, để trong lòng Mục Trần Tiêu khẽ động, như là lông chim nhẹ nhàng đảo qua: “Đẹp.”

Hứa Vân Noãn cúi đầu thở dài một tiếng: “Thời gian trước, Mộ Vũ và Hàn Yên luôn khuyên ta, mặc xiêm y màu sáng chút, đeo đồ trang sức hoa mỹ trân quý, nhưng ta nghĩ ba vị gia gia vừa mất không lâu, hiếu đạo cũng nên thủ. Chưa từng nghĩ, lần đầu tiên xuất môn gặp phải Chu tiểu thư thích trông mặt bắt hình dong, mới vừa rồi ta còn buồn bực, huynh trưởng của Chu tiểu thư vừa qua đời không lâu, tuy rằng không cần giữ đạo hiếu, nhưng thân là thân muội muội, ăn mặc ít nhiều hẳn là cấm kỵ một ít, lúc này chợt nhớ tới, huynh trưởng ngươi sợ tội tự sát, Chu gia nghĩ đến hẳn không xem hắn là người một nhà.”
Nói hai ba câu, Hứa Vân Noãn giải thích rõ, nàng ăn mặc giản đơn trắng trong thuần khiết là vì giữ đạo hiếu, chứ không phải Mục gia khắt khe, khe khắt, lại chỉ ra cái chết của Chu Bân, một cái liền làm một nhà Chu Ngọc Nghiên nổi bật không có tim không có phổi.
Chu Ngọc Nghiên cắn răng, sắc mặt càng phát thanh bạch xấu xí: “Ngươi…”
Tiền chưởng quỹ cất xong ngân phiếu Úc Khoảnh đưa, sau đó cười nhìn về phía Chu Ngọc Nghiên: “Chu tiểu thư, năm cây trâm này của ngươi thừa huệ ba nghìn lượng.”
Chu Ngọc Nghiên mạnh trợn to hai mắt: “Ngươi nói bao nhiêu?”
“Ba nghìn lượng.”
“Thế nào…”
Hứa Vân Noãn tự tiếu phi tiếu nhìn sang: “Tiền chưởng quỹ yên tâm, Chu tiểu thư xuất thân cao quý, phía sau có Chu gia, mấy nghìn lượng cỏn con này đối với nàng mà nói bất quá là chín trâu mất sợi lông. Chu tiểu thư, lấy ngân phiếu đi?”
Sắc mặt Chu Ngọc Nghiên lát xanh chút hồng: Ba nghìn lượng không phải số nhỏ, nhất là nhà bọn họ cách mỗi mấy tháng còn phải đưa bạc cho Chu phi, nếu là nàng tiêu đáng thì cũng thôi, nhưng ba nghìn lượng mua năm cây trâm…
“Không đúng, các ngươi cùng nhau đùa giỡn ta? Tiền chưởng quỹ, ngươi mới vừa rồi có nói, phượng vĩ sai của Hứa Vân Noãn chính là phần độc nhất, bất quá năm trăm sáu mươi lượng bạc, thế nào đến chỗ ta, chỉ mỗi một cây chu sai lại cần sáu trăm lượng?”
Vọng Thư Uyển.com
“Chu tiểu thư, chu sai của Hứa tiểu thư hình thức mới mẻ độc đáo, mấy cây ngươi chọn nguyên liệu càng tốt hơn, nhất là bộ song điểu hàm châu bỉ dực kia, chỉ một viên trân châu đã có giá trị xa xỉ, người cũng hiểu Nhuận Ngọc các mà, chào giá từ trước đều là hàng thực giá thực.” Ngữ khí của Tiền chưởng quỹ rõ ràng

Hứa Vân Noãn tò mò nháy mắt một cái: “Chu tiểu thư, ngươi rốt cuộc có lấy nỗi ba nghìn lượng ra hay không nha? Ta trước đây ở nông thôn, nghe nói các tiểu thư quý tộc kinh thành, mỗi một người đều là xài tiền như nước, thế nào đến chỗ ngươi, lại tính toán chi li thế. Trần Tiêu, may là cửa hôn sự này lui rồi, tuy rằng Mục gia chúng ta không cầu nhà mẹ đẻ của tức phụ có thể giúp bao nhiêu, chí ít cũng không nên cản trở là được.”
Chu Ngọc Nghiên bị chen đến sắc mặt tử hồng, mới vừa rồi nàng nói Hứa Vân Noãn là tới làm tiền Mục gia, lúc này Hứa Vân Noãn ám chỉ Chu gia muốn hút máu Mục gia, nàng làm sao còn có thể nhịn được: “Tiền chưởng quỹ, lúc ta ra ngoài không có mang nhiều bạc như vậy, ngươi để người theo ta đi Chu gia lấy.”
“Hì hì!”
Bách tính xem náo nhiệt ở cửa Nhuận Ngọc các nhịn không được phát sinh tiếng cười.
Chu Ngọc Nghiên chỉ cảm thấy trên mặt như là bị người hung hăng đánh mấy cái tát, nóng hừng hực khó chịu.
Thần sắc của Tiền chưởng quỹ có chút hơi khó: “Đây… Dựa theo quy củ của Nhuận Ngọc các, cũng không có tiền lệ ghi nợ…”
Thần sắc của Chu Ngọc Nghiên khẽ động đang muốn mở miệng. Hứa Vân Noãn dẫn đầu đoạt câu chuyện.
“Tiền chưởng quỹ làm sao có thể lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử? Chu tiểu thư là tiểu thư khuê các, tự nhiên sao có thể làm người khác khó xử, nếu Nhuận Ngọc các không thể ghi nợ, Chu tiểu thư tự nhiên sẽ nghĩ ra một biện pháp lưỡng toàn, phía sau Chu tiểu thư không phải mấy thị nữ sao, để các nàng về Chu gia lấy bạc đến là được rồi, vừa lúc nơi này các Chu phủ cũng không xa, qua lại cũng không hao phí bao nhiêu thời gian. Được rồi, mới vừa rồi Chu tiểu thư muốn nói điều gì? Sẽ không phải là trả lại hàng chứ?”
Trong lòng Chu Ngọc Nghiên hận đến nghiến răng nghiến lợi: tiện nhân Hứa Vân Noãn này phá hỏng đường lui, nàng còn có cái gì có thể nói?

Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.