CHƯƠNG 4: NGỰA KHÔNG HIỂU CHUYỆN
Editor: Luna Huang
“Ầm ầm!”
“A, chạy mau!”
“Đây là có chuyện gì?”
Chỉ thấy hai con ngựa thất kinh chạy đến, đấu đá lung tung đến chỗ xe ngựa của Mục Trần Tiêu và Hứa Vân Noãn.
Ngựa chấn kinh, xe ngựa nhất thời xóc nảy không ngừng.
Hứa Vân Noãn khéo tay cầm lấy tay vịn, khéo tay vỗ vỗ đầu Nhị Hắc: “Chỗ ta không có việc gì, ngươi đi dạy chúng nó một chút để chúng nó biết một con ngựa tốt nên thế nào!”
Trên đường chính hỗn loạn một mảnh, hai con ngựa thất kinh sắp xông đến, rất nhiều quầy hàng đều bị hất đi, rất nhiều bách tính chạy trốn tránh né, thôi táng thành mảnh.
Có người té ngã xuống đất, mắt thấy móng ngựa sẽ hạ xuống.
Sắc mặt Chu quản gia trắng bệch, đã không kịp để hộ vệ cứu giúp.
Ngay lúc chỉ mành treo chuông, một đạo thân ảnh màu đen giống như thiểm điện, cà một tiếng từ bên trong xe ngựa bay vọt đến bên con ngựa thất kinh, đánh móc sau gáy con ngựa có cái chân hung hăng: “Uông!”
Con ngựa thất kinh bị đẩy ra một chút, móng ngựa rơi xuống bên cánh tay của người ngã trên đất.
“Nhị Hắc!” Chu quản gia ngạc nhiên trợn to hai mắt.
Nhị Hắc cúi người kêu một tiếng rung trời, răng nanh hàn quang lóe ra, dáng dấp dĩ nhiên uy phong hơn là sói.
Con ngựa thất kinh mạnh lui về phía sau, chấn kinh bước chân bước tới lui, phòng bị nhìn Nhị Hắc, đúng là không dám tiến lên nữa.
Chu quản gia và hộ vệ đã phản ứng kịp, liền vội vàng đem
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-sac-kieu-phi/781438/chuong-4.html