Thời tiết thay đổi liên tục, cách đây 100km, trời vẫn còn sáng, tuyết một màu trắng xóa, bây giờ hình như tuyết lại bắt đầu rơi. Sắc trời ảm đạm, những đám mây dày che khuất màu xanh, mở ra một vùng đất rộng, sương mù bao phủ.
Du Chân đi lấy sạc pin, còn cầm theo chiếc điện thoại di động Địch Lam vứt ở trên giường đưa cho cậu.
"...... Cảm ơn." Cậu nói.
Du Chân nhếch môi, mỉm cười xa cách.
Sạc xong chiếc điện thoại đã sập nguồn, Địch Lam tiếp tục nằm bò, lần này cậu không dùng tư thế hai tay buông thõng như zombie mà quy củ gối đầu lên cánh tay. Nhưng trên cửa sổ là sương mù, ngoài cửa sổ cũng là sương mù, bây giờ cậu thậm chí còn không thể nhìn thấy đường nét của những ngọn núi, bên tai là tiếng ù ù kéo dài, không biết khi nào mới ổn hơn.
Thi thoảng, tròng mắt lại đảo, lén lút nhìn người đàn ông ở phía đối diện một cái rồi lại nhanh chóng rời đi.
Địch Lam nhớ tới lần cuối cùng họ gặp nhau.
Khi ấy tóc Du Chân là màu đen, cũng ngắn hơn, trời mưa nên việc kinh doanh của cửa hàng không được tốt lắm, hắn kiên nhẫn ngồi xổm trước cửa nghiên cứu cái ghế xếp đã bị gãy, vẻ mặt cũng nghiêm túc như thế này.
Nhưng hôm đó bọn họ cũng không nói chuyện với nhau.
Địch Lam hơi thất thần, ánh mắt lại nhìn về phía Du Chân, sau đó có chút sững sờ.
Du Chân dùng một con dao nhỏ để gọt táo, vỏ dày đều, một dải dài và nhỏ rơi ra từ giữa các kẽ ngón tay của hắn trên khăn giấy, cho đến lúc gọt xong cũng không bị đứt. Cầm vỏ táo lên đánh giá một lát, Du Chân thả lỏng bả vai đang căng cứng, khẽ nhướn mày, dường như rất hài lòng với kết quả này, sau đó bổ quả táo ra làm đôi.
Hắn để một nửa lên một tờ giấy, đẩy tới trước mắt Địch Lam: "Cho cậu."
"...... Cho tôi?" Giọng điệu của Địch Lam có chút khó tin.
Du Chân gật đầu.
Nửa trên bàn với nửa trong lòng bàn tay của Du Chân có kích thước như nhau, trên bề mặt không có vết rỗ, cũng không có vỏ táo sót lại, ngay cả lõi táo cũng được cắt ra một cách gọn gàng, quả là một điểm may mắn của chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế.
Địch Lam bị kỹ năng này làm cho kinh ngạc, cậu ngồi thẳng, gần như cầm nửa quả táo bằng hai tay, khẽ nói "Cảm ơn".
Động tác quá mức thành kính của cậu khiến Du Chân không nhịn được mà nhếch môi: "Ăn đi."
Không quá ngọt, mà còn hơi chua, cắn một miếng là có thể nghe thấy được âm thanh giòn giã, kết hợp với những biểu cảm buồn cười như động vật nhỏ của Du Chân ở phía đối diện, không hiểu sao lại khiến Địch Lam cảm thấy dễ chịu hơn sau cả ngày buồn chán. Cậu cẩn thận ăn táo, không phát hiện nhiệt độ trong toa tàu đang tăng lên, cửa sổ đã được cậu lau bớt sương lại một lần nữa mờ đi.
Nửa quả táo ăn vèo cái là xong, Địch Lam từ khi lên tàu cũng chỉ uống có tí nước, bây giờ vị chua chua ngọt ngọt khiến cậu đột nhiên thấy hơi đói, đột nhiên cảm giác được đói, cậu đang phân vân giữa việc tới toa ăn hay là mua mì gói.
Cậu cũng sẽ không ngược đãi chính mình, cũng chỉ là tự lăn lộn đến mức không ra hình người.
Đúng lúc này, Du Chân lại gọi cậu: "Này, chúng ta đã từng gặp nhau rồi phải không?"
Địch Lam không trả lời trực tiếp: "Tôi cũng đến từ Thành Đô."
Vừa nghe thấy cậu nói vậy, Du Chân sửng sốt rồi cười một cách tùy tiện: "Cái gì! Thì ra vừa nãy cậu cũng nghe được."
Vẻ mặt của hắn khác với lúc vừa lên tàu, sự lạnh lùng đã biến mất, càng giống với bức hình Địch Lam giấu trong điện thoại hơn. Hắn trêu Địch Lam: "Tôi còn tưởng cậu bỏ chạy vì bị đánh thức bởi tiếng ồn đấy."
Địch Lam đột nhiên không sợ hắn nữa.
"Cũng không phải là tất cả......" Sau khi nói nhỏ một câu, Địch Lam dụi dụi đôi mắt khô khốc.
Du Chân tiếp tục dùng dao gọt vỏ táo: "Hình như tôi đã thấy cậu ở sân ga trước khi lên tàu."
Hắn thực sự không có chút ấn tượng nào.
Địch Lam không phủ nhận rằng có lẽ họ đã từng đi ngang qua nhau, cậu nói: "Tôi...... Trước đây từng xem anh biểu diễn."
Nụ cười của Du Chân chợt tắt.
Địch Lam bổ sung: "Ở Zone, vào mùa đông."
"À......" Du Chân hơi nghiêng đầu, nghĩ xem bọn họ đã biểu diễn bao nhiêu lần vào mùa đông, lần nào bị Địch Lam tình cờ nhìn thấy, nhưng cuối cùng cũng không nhớ nổi, nhưng cũng không muốn từ bỏ việc truy tìm đáp án, kiên trì nói tiếp, "Thời gian đó không có nhiều người lắm, nhưng vẫn có thể mua vé xem biểu diễn ở Zone và được nhận đồ uống miễn phí."
"Hình như......vẫn nhớ."
Du Chân nhìn thẳng về phía cậu: "Lần đó cậu uống gì?"
Địch Lam không ngờ hắn sẽ hỏi tới chi tiết này, một lúc lâu sau cậu mới đáp: "Là Baileys."
Du Chân lộ vẻ "đã hiểu": "Ngày 15 tháng Giêng."
Vỏ táo bị oxy hoá, bên trong có màu vàng, vị ngọt béo hòa cùng cái lạnh của băng tuyết, đọng lại ở chóp mũi.
Mùa đông đầu tiên sau khi ba ra đi rất khó khăn, Địch Lam đã không đến trường sau khi xin nghỉ, đương nhiên cậu cũng không tham gia thi cử. Cậu từ chối lời đề nghị của dì trong quá khứ, vẫn ở nhà hằng ngày.
Ngoại trừ người nhà và giáo viên hướng dẫn, người duy nhất biết chuyện gì đã xảy ra với cậu chỉ có người bạn thời trung học – Nhạc Triều. Nhưng hắn không học đại học ở đây, họ vẫn giữ liên lạc trên mạng, hắn thường xuyên gửi cho Địch Lam mấy câu chuyện cười với các thể loại truyện thiểu năng. Cho đến khi hắn về Thành Đô vào kì nghỉ đông, sau một lần gặp thấy trạng thái của cậu không ổn thì không nói không rằng mà kéo người ra ngoài.
Địch Lam vẫn còn nhớ ngày hôm đó nhiệt độ giảm nhưng trời quang, mây tạnh, mặt trời rực rỡ một cách lạ thường, tâm trạng của cậu cũng tốt hơn. Nhạc Triều rủ cậu đến quán cà phê tự học, Địch Lam ôm quyển sách đến điểm hẹn, nhưng sự chú ý lại bị những thay đổi bên cạnh thu hút.
Bọn họ đã tới quán cà phê này vài lần, Địch Lam có trí nhớ tốt, đối với khu vực này đều rất quen thuộc.
Bên cạnh cửa hàng nhỏ "Holiday" vốn có một cửa hàng bán quần áo, từ tháng 11 năm ngoái đã đóng cửa để tu sửa, mới mở lại vào ngày hôm này.
Lối vào thấp, trên cánh cửa gỗ mộc mạc treo tấm biển "Đang nghỉ".
Một ô cửa sổ được khắc lên trên bức tường màu, chỉ thấy những chai rượu khác nhau chất đầy nửa tường bên trong. Bảng hiệu nằm ngang được gắn trong một ống đèn neon, treo bốn chữ cái xiêu vẹo ——
"Zone?" Nhân viên quán cà phê nghe cậu nói chuyện với Nhạc Triều, cười, "Đó là bạn của ông chủ chúng tôi mở ra."
Nhạc Triều thuận thế hỏi: "Cửa hàng gì, quán bar à?"
Nhân viên cửa hàng mang chiếc bánh Basque (1) ra cho bọn họ: "Là......livehouse? Nhưng anh phải nói rõ ra, gọi là quán bar cũng không sai, pha chế đồ uống, thỉnh thoảng sẽ mời một ban nhạc nhỏ quen thuộc đến diễn. Vừa mới khai trương hôm qua, tuần trước đã bán vé và tặng đồ uống, các anh rảnh rỗi thì có thể đi nghe xem sao, nói không chừng còn gặp được ông chủ của chúng tôi đấy!"
Địch Lam: "Ông chủ của cô?"
"Vâng ạ, anh ấy có một ban nhạc nhỏ, gọi là "Lục Phong", có thể tìm trên ứng dụng nghe nhạc, tác phẩm à...... Mỗi người một ý, tôi cũng không hiểu lắm." Nhân viên cửa hàng ngượng ngùng quấn quấn đuôi tóc.
Có lẽ bánh Basque ngày hôm đó ăn rất vừa miệng, cũng có thể là sau khi uống quá nhiều cà phê, thấy nhân viên cửa hàng đã coi họ như bạn bè, lời nói thật giả lẫn lộn. Ăn tối xong, khi đi dạo quanh đường Phương Thảo và đi ngang qua Zone một lần nữa, Nhạc Triều rủ cậu đi thử, Địch Lam ma xui quỷ khiến mà đồng ý.
7 giờ tối, cánh cửa gỗ nhỏ mở ra, trên tấm bảng ghi dòng chữ "Mời vào uống rượu".
Mấy đôi nam nữ ăn mặc thời thượng, thậm chí có chút quái dị tụ tập ở chỗ hành lang, trò chuyện vui vẻ. Khi đi ngang qua bọn họ, Địch Lam rẽ sang một bên, rồi thấy tấm biển quảng cáo dựa vào bức tường ở phía bên kia.
Địch Lam thật sự đã quên tên của ban nhạc kia là gì, cậu chỉ chiếc lá trừu tượng cuối cùng.
22:00 - 23:00, Lục Phong.
Phong cách: Post-Rock.
Đêm đó, ánh đèn màu lam và màu lục vây lấy Địch Lam vừa mới bước vào, một thế giới mới lạ.
Cậu bị đám đông ép tới một góc xa nhất, cách sân khấu một khoảng rất xa, trong bóng tối do ánh đèn tạo ra, cậu nhìn thấy một người đàn ông cầm guitar điện đang tập trung chơi những nốt nhạc mà Địch Lam cảm thấy thật khó hiểu. Tiếng trống yên tĩnh, tần suất thấp cộng hưởng với các mẫu do bộ tổng hợp phát và guitar điện đã thay thế cho giọng hát, như thể kể một câu chuyện.
Mãi đến bài hát thứ ba, cậu mới biết ban nhạc này không có ca sĩ hát chính, nhạc khí đã trở thành nhân vật chính tuyệt. Những giai điệu u sầu, những nhịp điệu nhẹ nhàng, dần biến thành một đám mây lớn.
Cậu nhớ về những đêm mưa, đèn đường nhấp nháy, lá rơi.
Tâm trạng ủ rũ bị đè nèn đã lâu bỗng tìm được một vết nứt mờ nhạt, đến gần khe hở, dâng trào. Đêm đông trở nên oi ả, cậu như bị tiếng đàn guitar cảm nhiễm, những tầng mây cuốn lấy cậu ——
Sau đó, có một tiếng sấm.
Trước đây, Địch Lam chưa từng nghe đến cái gọi là "Post-rock", nhưng ngày hôm ấy, cậu đã nghe hết buổi biểu diễn. Đứng ngoài sân khấu của Zone nghe xong bài hát, quay đầu lại, cậu thấy mình trong một tấm gương méo mó với những giọt nước mắt chảy dài trên má.
Sau khi về nhà, Địch Lam đã tìm kiếm ban nhạc này, và cũng tìm thấy tên bài hát như phát ra từ trái tim cậu.
Tên của nó là "Gió mùa".
Ở khu bình luận, tài khoản có chứng thực âm nhạc viết vội vài dòng cảm tưởng, nhắc đến những đêm mưa xuân thu trong thung lũng, dường như lại khiến những trái tim vốn đã mềm yếu lại đổ gục.
Địch Lam nhấp vào ảnh đại diện.
Cậu nóng lòng bày tỏ tâm trạng chán nản của mình, đem những giọt nước mắt và nhịp tim hòa thành một giao điệu đơn giản nhưng cũng đủ để rung động lòng người, viết liền một mạch mấy trăm từ, lấp đầy khung trò chuyện riêng tư, cho đến khi số lượng từ đạt đến mức giới hạn.
Lúc cậu nghĩ lại thì tin nhắn cũng đã gửi đi rồi.
Khung chat không có mục thu hồi, những gì cậu viết thành một mớ lộn xộn không thể diễn đạt.
Ngày hôm sau, mắt Địch Lam sưng húp, cậu thấy tay guitar tên là "Real's Digital World" đã trả lời cậu: "Nghe xong có thể nhẹ nhàng hơn một chút là tốt rồi, chúc cậu một ngày tốt lành. [ mặt cười ]"
Sau đó, vì quá suy sụp, cũng vì sau khi Nhạc Triều khai giảng thì không còn ai khiến cậu phân tâm nữa.. Địch Lam tới "Holiday" một mình, ngày nào cũng nhìn sang biển quảng cáo ở bên cạnh nhưng lại không thể xem Lục Phong biểu diễn.
Cậu repeat các đĩa đơn được đăng trên trang chủ của ban nhạc, thỉnh thoảng sẽ viết vài dòng ngắn ngủi gửi cho một người tên "Real".
Real sẽ trả lời cậu nhưng phải mất vài ngày. Đôi khi tâm trạng không tốt của Địch Lam sẽ tràn ngập trên những con chữ, đối phương có thể thấy nó, thi thoảng lại gửi cho cậu hai bức ảnh tự chụp.
Có khi là bông lau bên hồ, có khi là chim, có khi lại là con chó nằm bên đường.
Nhưng đều khiến cậu cảm thấy tốt hơn trong một thời gian ngắn..
Một đêm nào đó, cậu nửa đùa nửa thật gửi một tin nhắn "Anh tên là Real à", sau khi tỉnh ngủ thì nhận được câu trả lời ——
"Tôi tên là Du Chân."
"Thật trùng hợp, ở chỗ này mà cũng có thể gặp được người từng xem tôi biểu diễn." Người trong khung chat lúc này đang ngồi cạnh ô cửa sổ trên toa tàu, ý cười trở lại nơi khóe mắt, như thể hắn đã phối âm cho những con chữ đơn giản, "Tôi là Du Chân."
"Tôi biết." Địch Lam nhẹ giọng nói.
"Cậu thì sao?"
Cậu mở bản ghi chú trên chiếc điện thoại đã lên pin, viết hai chữ kia cho Du Chân xem.
"Cái tên rất đặc biệt." Du Chân cảm thán.
Địch Lam hơi xấu hổ: "......Luôn bị đọc sai."
"Không phải zhai?"
"di." Địch Lam nói, "Đọc nhanh có hơi giống với delay."
Thỉnh thoảng, các nghệ sĩ chợt có linh cảm hoặc tình cờ gặp lại một người đã từng ở cùng một địa điểm trong một hoàn cảnh xa lạ, ngay cả khi họ không quen nhau từ trước, Du Chân cũng cảm thấy Địch Lam rất thân thiết. Hắn nhìn chằm chằm vào tên đối phương, đột nhiên nhìn về phía cậu trai trước mặt một cách kì quái, trong mắt ánh lên một tia lửa.
"Cậu có biết không? Tên hai chúng ta đặt cạnh nhau sẽ rất giống một bộ phim điện ảnh."
"A?"
"《 Bơi cho tới khi biển hóa xanh 》(2),của Giả Chương Kha. Quay chẳng ra gì nhưng tôi thích cái tên này." Du Chân nói xong, hình như cảm thấy mình có chút thất lễ, hắn cười cười rồi ngượng ngùng quay đầu nhìn cửa sổ.
Những ngọn núi tuyết là màu xám, bầu trời cũng có màu xám, đoàn tàu như xuyên qua lớp sương mù dày đặc..
Hơn chục tỷ năm trước, có thể cao nguyên là một vùng biển.
Hơn nửa năm trôi qua, lần đầu tiên Địch Lam cảm thấy có lẽ vận mệnh vẫn ưu ái cậu.