Trước kia Bạch Nguyệt Minh cảm thấy chính mình sống quá tùy hứng, nhưng hiện tại so với Lý Hàn Trạch mới thấy được thế nào mới thực sự là tùy hứng.
"Sao, ngốc luôn rồi à?" Lý Hàn Trạch búng tay trước mặt cậu một cái, "Đi, xem phim thôi."
"Anh, anh mang máy về như vậy sẽ làm giảm đi niềm vui đó." Bạch Nguyệt Minh cảm thấy làm như thế có khi lại không đạt được niềm vui vốn có của trò chơi, "Nếu anh gắp một trăm lần mà chỉ có lần cuối cùng mới gắp được, thì tổng 99 lần thua cuộc sẽ tạo thành cảm giác vui sướng khi chiến thắng lần thứ 100. Nếu lần nào anh cũng gắp được thì cảm giác cũng sẽ không còn đặc biệt nữa, tiền vốn không mua được niềm vui mà."
Lý Hàn Trạch khẽ cười một tiếng, cúi đầu nhìn cậu, "Sao em biết mỗi lần vung tiền tôi không thấy vui? Hơn nữa sao em biết được cảm giác thành tựu vui sướng mà em nói không bằng lúc tôi vung tiền?"
"..." Bạch Nguyệt Minh cảm thấy cái thân xác nghèo nàn của cậu đã bị tổn thương ngàn vạn lần, "Được thôi, em không hiểu được niềm vui của người giàu."
Lý Hàn Trạch mua bắp rang và coca cho Bạch Nguyệt Minh, sau khi vào rạp không lâu hắn đã ngoẻo đầu ngủ mất. Trước nay Lý Hàn Trạch không có hứng thú với mấy chuyện tình yêu nhăng nhít, nhưng Bạch Nguyệt Minh lại xem một cách say sưa, lúc xem còn khóc mấy trận, sau khi màn hình tắt đôi mắt cậu đều sưng lên.
Lý Hàn Trạch thấy mắt cậu đỏ như mắt của thỏ con bèn mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-gia-phat-cho-toi-mot-omega-rat-ngot/1347495/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.