Hết một buổi sáng, Quý Chuyên bị nhóm gia gia vây quanh âu yếm, giả vờ đáng yêu càng thêm thuần thục, vì yêu cầu của bản thân, canh có thể không biết xấu hổ nằm trên đất ăn vạ gào khóc. Nhưng dù sao cũng là để dỗ mấy gia gia, vẫn câu nói cũ, các ông vui vẻ là tốt rồi.
Giữa trưa Quý Dũng đạp xe tới đón Quý Chuyên, hôm qua bọn họ đã hẹn là giữa trưa hôm nay sẽ tập hợp ở đập nước để tìm bảo vật, kết quả Quý Chuyên không có ở nhà, hại cậu trời nắng chang chang phải đạp xe đến nông trường đón anh.
“Sao nhóc không ở nhà chờ anh đến hả! Nếu không phải ông nội Căn mở cửa, là anh phải đi một chuyến về tay không rồi.”
Quý Chuyên oan uổng: “Em cũng đâu có biết là sáng nay ba sẽ mang em đến nông trường đâu, cả máy thăm dò kim loại em cũng chưa mang theo kìa!”
“Anh mang ra rồi, tiểu Tống đang cầm đấy!”
Hai anh em đi xe đạp theo còn đường lúc trước đến cạnh bờ sông, nơi đó đã có mấy chiếc xe đạp xếp tứ tung, không thấy bóng người, chắc là đã đi đến đập chứa nước hết rồi.
Quý Chuyên từ nhớ tới đập chứa nước vẫn còn một viên pháo lép liền cảm thấy rất lo lắng, sợ mấy đứa nhóc này không cẩn thận chọc vào, làm nó nổ tung. Anh vừa sợ hãi, vừa lo lắng đi theo sau Quý Dũng đến đập. Quý Dũng còn tưởng rằng anh vội vã muốn chơi, cười nói: “Nhóc yên tâm, còn hai tiếng nữa mới đến giờ học biểu chiều lận, đủ chúng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-gia-che-tao/1162710/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.