Dịch: Dịch Gia
"Mọi người ngủ hết rồi sao?"
Nghe thấy tiếng ngáy của những người kia, Phương Hân Hân ngáp một cái, đi đến bên cạnh Hạ Thiên Kỳ đang hút thuốc.
"Có lẽ ngủ, cũng có lẽ là không ngủ, ai biết được."
Hạ Thiên Kỳ quăng tàn thuốc xuống mặt đất, tiếp theo giẫm một cái, quay đầu về hướng cửa sổ, nơi Lãnh Nguyệt đang đứng, bảo:
"Trong ba lô của tôi có hai bình cà phê, cậu có muốn dùng một bình để ổn định tinh thần không?"
"Không cần." Lãnh Nguyệt lắc đầu, ra hiệu với Hạ Thiên Kỳ. Thấy vậy hắn cũng không ép.
"Tốt lắm." Thấy Lãnh Nguyệt không muốn dùng, Hạ Thiên Kỳ mở ra một bình, bắt đầu uống.
"Sao cô không hỏi tôi, vì sao tôi không ngủ."
Phương Hân Hân lúc này chép miệng, bất thần nhìn Hạ Thiên Kỳ:
"Tôi cũng muốn uống."
"Muốn uống thì tự mình mua đi!"
"Thôi đi, anh là con trai, sao lại nhỏ mọn như vậy?"
Thấy Hạ Thiên Kỳ hoàn toàn không có ý định cho mình uống cà phê, Phương Hân Hân bất mãn vểnh vểnh miệng, lấy từ trong ba lô ra một bình mộc đường thuần, đổ ra hai hạt vào miệng, bắt đầu nhai nuốt.
"Tôi đang quan tâm tới việc cô uống cà phê, sợ là sau khi uống xong, cô sẽ ngủ đến giờ thay ca còn chưa chịu tỉnh."
"Thôi đi, rõ ràng là anh không muốn cho tôi uống. Chưa đến giờ thay ca mà, tại sao anh lại uống?"
"Tôi là nhân vật chủ chốt, bỗng nhiên muốn thanh tỉnh một chút."
Câu nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-gia-ac-quy/2583639/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.