"Nam thần như anh nên ăn nhiều một chút. Nếm thử cá em làm đi, còn có sườn xào, canh nữa..."
Trên bàn cơm, Hạ Thiên Kỳ và Lưu Ngôn Mẫn lại lần nữa bị xem như hai người vô hình, chỉ biết trơ mắt nhìn Nam Cung Vân không ngừng đong đưa bộ ngực căng tràn mà nịnh nọt gắp thức ăn cho Lãnh Nguyệt.
Nhưng Lãnh Nguyệt lại giống đang chịu tội, mày nhíu chặt không nói một lời, y hệt một đứa trẻ đang giận dỗi.
"Anh biết cái gì gọi là chọc tức không?"
Lưu Ngôn Mẫn ngồi đối diện với Lãnh Nguyệt, nghiến răng nghiến lợi nhai củ tỏi vừa bỏ vào trong miệng.
"Không biết."
Hạ Thiên Kỳ che mũi, mặt nghi hoặc nhìn Lưu Ngôn Mẫn.
"Chính là ở trong phúc mà không biết hưởng. Anh nhìn Lãnh tiện nhân đi, tiểu Vân chỉ kém nước viết lên trên mặt ba chữ ‘hẹn đêm nay’ thôi mà hắn vẫn hoàn toàn thờ ơ như vậy. Hừ, cùng là cha mẹ sinh ra, tại sao hắn có thể đẹp trai đến vậy chứ?"
"Đây cũng chính là điều tôi thắc mắc mãi, cùng là cha mẹ sinh, tại sao cậu lại xấu như vậy?"
"Con mẹ nó, đây gọi là bình thường, ai mà có thể so sánh với hai kẻ bất thường các anh chứ?"
Không biết là do ăn tỏi cay hay trong lòng chua xót mà vành mắt Lưu Ngôn Mẫn có chút ửng đỏ:
"Nhưng mà anh cũng chẳng hơn ai đâu, nếu như anh có mị lực thì người ngồi bên kia là anh rồi."
"Ít ra thì hơn anh!"
"Đẹp trai thì có tác dụng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-gia-ac-quy/2583575/chuong-143.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.