Chiều tối ngày thứ hai ở đồn cảnh sát khu Đông Dụ.
Một viên cảnh sát trẻ đang kể bao quát tình tiết vụ án trong mấy vụ giết người gần đây cho ba người của Hạ Thiên Kỳ.
"Tính cả tối hôm qua thì khu dân cư Đông Dụ này đã xảy ra bốn vụ án giết người. Thân phận của người chết đều khác nhau, trong đó có chủ quản của xí nghiệp cao cấp, có công nhân, có thầy giáo, thậm chí còn có cả học sinh.
Đây là những tấm hình chụp lại hiện trường vụ án. Đơn giản là không thể dùng từ "thảm" để mà hình dung mà phải nói là thật sự quá thảm rồi."
Người cảnh sát trẻ tuổi nói khoa trương xong thì lập tức mở màn hình desktop mở một file dữ liệu ra cho bọn người của Hạ Thiên Kỳ xem.
Hạ Thiên Kỳ di chuyển con chuột, không ngừng kéo đi kéo lại mà nhìn chằm chằm vào mấy tấm ảnh. Trong tấm ảnh chụp lại hiện trường vụ án nơi các nạn nhân chết đều khác nhau, trong phòng ngủ, nhà vệ sinh và còn có cả ở phòng khách.
Cơ thể của nạn nhân gần như không được hoàn chỉnh. Trên mặt đất những bộ phận riêng lẻ như đầu, tay chân thì bị gãy rụng, những bộ phận khác thì thịt đều nát nhừ nằm rải rác ở khắp nơi.
"Ọe..."
Hạ Thiên Kỳ nhíu mày nhìn thì nghe sau lưng vang lên tiếng nôn khan. Sau đó nghe được tiếng nhắc nhở của viên cảnh sát trẻ kia:
"Phòng vệ sinh ở bên kia."
Nghe được chỉ dẫn của anh cảnh sát trẻ tuổi kia thì một nam một nữ đứng sau lưng Hạ Thiên Kỳ lập tức chạy nhanh đi.
Hạ Thiên Kỳ cũng không vì hai người sau lưng mình đột nhiên rời đi mà dời ánh mắt ra khỏi mấy tấm ảnh khiến cho vị cảnh sát trẻ kia giật mình khi thấy bộ dạng thản nhiên của Hạ Thiên Kỳ, trong lời nói thấy rõ sự kinh ngạc:
"Cậu có thể chịu được sao?"
"Có cái gì mà không chịu được chứ, chịu không được thì chứng tỏ ngươi vẫn còn quá non yếu."
Hạ Thiên Kỳ xem xong toàn bộ ảnh chụp rồi đứng dậy cười nói với viên cảnh sát trẻ kia:
"Cậu có nôn hay không?"
"Cậu phải hỏi là tôi đã nôn mấy lần mới đúng. Nói thật hai ngày nay tôi luôn mơ thấy ác mộng. Lúc ở một mình, chỉ cần một gió nhẹ thổi qua cũng có thể dọa chết tôi rồi."
Viên cảnh sát trẻ kia càng nói thì mặt càng thể hiện ra sự sợ hãi vô cùng. Khi nói xong câu cuối cùng thì giọng nói và cả người đã run lên bần bật.
Hạ Thiên Kỳ không để cho viên cảnh sát trẻ kia nói nữa mà bắt đầu ra vẻ mình cao thâm, nhìn về phía hắn ta mà hỏi:
"Dựa theo những lời tường thuật của cậu thì các vụ án liên tục xảy ra ở bốn nơi khác nhau nhưng đều đồng thời thuộc quyền quản lý của đồn cảnh sát Đông Dụ, vậy thì các cậu đã điều tra được tới đâu rồi?"
"Cái này..." Viên cảnh sát trẻ kia nghe xong thì lắc đầu xấu hổ:
"Trước mắt vẫn chưa điều tra được gì."
"Đã mấy ngày rồi?" Hạ Thiên Kỳ tối sầm mặt lại.
"Hả?" Viên cảnh sát trẻ vẫn chưa kịp phản ứng.
"Tôi hỏi là từ khi có bản án tới giờ đã qua mấy ngày rồi!" Giọng nói của Hạ Thiên Kỳ cũng trở nên lạnh lùng hơn.
"Tám... Tám ngày." Viên cảnh sát trẻ tuổi kia thật không hiểu Hạ Thiên Kỳ ruốt cục là như thế nào. Rõ ràng lúc nãy còn rất tốt mà chỉ trong một hồi đã thay đổi hoàn toàn, nói trở mặt là trở mặt ngay.
Sự trở mặt lớn như vậy đều nằm trong dự định của Hạ Thiên Kỳ.
Sự việc này xảy ra ở khu vực Đông Dụ của thành phố Tây Trữ. Người tham gia chấp hành nhiệm vụ này có ba người tính luôn cả hắn trong đó, chỉ tiếc lần này không có Lãnh Nguyệt tham gia.
Hai người kia đều là vừa mới thông qua kỳ thử việc. Mặc dù đã từng tiếp xúc với các sự việc linh dị nhưng so về tố chất thì hắn vượt xa hai người bọn họ.
Nói khó nghe hơn một chút thì là hoàn toàn không cùng đẳng cấp.
Bởi vì nhiệm vụ lần này tới quá gấp cho nên hắn cũng chưa được ăn cơm mà lập tức lái xe đến thành phố Tây Trữ. Sau đó lại gặp phải hai người mới cùng chấp hành nhiệm vụ với hắn ở đồn công an thuộc khu vực Đông Dụ.
Sau khi nhận được nhắc nhở có nhiệm vụ ở khu vực Đông Dụ của thành phố Tây Trữ thì bọn hắn đều có chung một suy nghĩ rằng nếu như muốn biết được thông tin chính xác nhất thì đồn cảnh sát Đông Dụ chính là lựa chọn tốt nhất.
Sau khi đến đây thì hắn và hai người mới kia không có nói chuyện với nhau được câu nào. Nhưng trong lòng đều biết rõ khi công ty phái người tới đương nhiên là đã thống nhất đường lối trước với bên cảnh sát rồi. Cho bọn hắn cùng hợp tác với họ.
Nhưng sau sự việc này thì đã quá rõ rồi, Hạ Thiên Kỳ phải sử dụng chiêu thức giả mạo thành nhân viên điều tra do cấp trên phái tới để có thể hỏi thẳng cảnh sát nhân dân quản lý khu đó sơ lược về vụ án này.
Thế mà chưa kịp hỏi được gì, chỉ xem được một chút ảnh chụp mà hai người mới kia đã nôn tới chết đi sống lại.
Nếu đã là cấp trên phái tới nhưng viên cảnh sát kia lại chưa hề nói đến trọng điểm của vụ án nên Hạ Thiên Kỳ chỉ đành dùng một cách hù dọa anh ta một chút để xem hắn còn lơ là nữa hay không:
"Cậu cũng biết là đã qua tám ngày rồi? Tám ngày thì ở khu Đông Dụ các người có thể xảy ra tám vụ giết người nữa. Vậy mà các cậu lại không thu thập được gì. Việc này hợp lý sao!"
"Tôi..." Viên cảnh sát trẻ kia bị Hạ Thiên Kỳ hỏi đến nỗi không nói nên lời, sau gáy không ngừng đổ mồ hôi lạnh.
Hạ Thiên Kỳ thấy viên cảnh sát kia sợ hãi như vậy thì không tiếp tục diễn tiếp nữa mà dùng giọng điệu nhẹ nhàng nói:
"Lãnh đạo đặc biệt rất coi trọng sự việc lần này cho nên mới phái chúng tôi xuống hỗ trợ các cậu điều tra. Chúng ta đứng chung một chiến tuyến mà các cậu lại hoàn toàn không cung cấp được chút manh mối giá trị nào cho chúng tôi cả vậy thì chúng tôi giúp đỡ các cậu thế nào đây?"
"Chúng tôi cũng biết đây là một vụ án đặc biệt nghiêm trọng, cũng muốn nhanh chóng tìm ra manh mối để phá án nhưng vụ án này thật sự là... Quá mức quái quỷ rồi."
"Quỷ dị?" Hạ Thiên Kỳ thầm nghĩ trong lòng một cái rồi vội hỏi: "Cậu nói quỷ dị là muốn ám chỉ cái gì?"
"Đương nhiên là nói đến bốn vụ giết người liên tiếp nổi lên hoàn toàn không có chút manh mối."
"Bốn vụ án giết người xảy ra vậy làm sao mà hung thủ lại không để lại một chút manh mối nào được. Chẳng lẽ hung thủ là quỷ sao?"
"Tôi cảm thấy không đúng lắm." Viên cảnh sát trẻ cười khổ một tiếng nói:
"Bốn hiện trường vụ án giết người ngoại trừ người chết ra thì không phát hiện có người thứ ba ở đây. Nếu không phải bốn vụ án xảy ra đều quá giống nhau lại trùng hợp là cùng xảy ra ở khu Đông Dụ thì thậm chí chúng tôi còn nghi ngờ rằng đây vốn dĩ không phải một vụ án giết người mà là tự sát."
Viên cảnh sát trẻ nói đến chỗ này thì hai người mới kia mặt mày trắng bệch từ phòng vệ sinh đi ra nhưng lại không lại gần máy tính mà ngồi thẳng xuống cạnh cửa mơ hồ nghe bọn hắn nói chuyện.
Hạ Thiên Kỳ nhìn họ với ánh mắt quan tâm, hai người đều hiểu ý mà lắc đầu ra hiệu cho Hạ Thiên Kỳ rằng bọn họ không sao. Thấy thế, Hạ Thiên Kỳ lại quay sang hỏi thăm viên cảnh sát trẻ kia.
"Vì sao các cậu lại cảm thấy đây không phải là một vụ án giết người? Cậu có thấy ai tự sát mà tự cắt cơ thể mình ra từng khúc chưa?"
"Không không không, anh hiểu lầm rồi. Chúng tôi không có cảm thấy là tự sát mà đầu mối ở trên khiến chúng tôi có chút cảm giác thôi."
Viên cảnh sát trẻ kia vội vàng giải thích.
"Đừng để cho tôi tức giận, cuối cùng là đã xảy ra chuyện gì rồi."
Sắc mặt Hạ Thiên Kỳ lại trầm xuống, tuy nhiên lần này không phải là giả vờ mà thật là do viên cảnh sát trẻ kia làm cho hắn cảm thấy thật phiền phức.
Thấy Hạ Thiên Kỳ có chút gấp gáp, viên cảnh sát trẻ kia mới có chút giật mình cứ như vừa nhớ ra một cái gì đó nói:
"Kỳ thật chúng tôi có phát hiện ra một thứ nhưng cũng không thể xem là đầu mối của manh mối. Cũng chính bởi vì phát hiện được cái này, mới khiến cho chúng tôi phát sinh ra loại cảm giác rằng bốn vụ án này là tự giác."
"Phát hiện cái gì?"
"Thời gian tử vong."
"Thời gian tử vong?"
"Ừm, bốn vụ án xảy ra trước đó, trong mỗi vụ án đều có hai người chết, mà báo cáo nghiệm thi lại không giống nhau. Như lấy chuyện hai người chết tối hôm qua, trong báo cáo ghi rằng người con trai đã chết cách đây hai ngày còn người con gái thì chỉ mới chết vào tối hôm qua.
Dựa theo Logic bình thường thì không thể nghi ngờ rằng cô gái đã giết chết người con trai đó rồi giấu thi thể ở trong phòng, sau hai ngày lại đi tự sát. Nhưng trên thực tế theo chúng ta điều tra được thì nạn nhân nữ chỉ mới vừa chuyển đến khu dân cư ở Đông Dụ mà thôi. Đồng thời theo camera theo dõi của tòa nhà thì có cảnh nạn nhân nam có trở về lúc nửa đêm.
Còn từ hiện trường tử vong thì hoàn toàn không hợp logic chút nào. Bởi vì cho dù nạn nhân nữ có giết nạn nhân nam rồi tự sát thì tuyệt đối không thể nào tự cắt đầu của mình được.
Điều kì quái là rõ ràng hai người đều đồng thời bị sát hại nhưng thời gian tử vong của bọn họ lại cách nhau tới hai ngày. Từ cái thi thể bị cắt ra kia thì đã chứng tỏ hung thủ này là một tên biến thái nhưng hắn ra tay lại không để lại một chút manh mối nào cả.
Giống như anh vừa nói. Có thể làm được những chuyện này, chỉ sợ là chỉ có quỷ mới làm được thôi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]