-Nương nương người lúc nãy thật là tuyệt,chưa bao giờ nô tì thấy người oai phong như vậy.Chỉ nói vái câu mà cả đám cơ thiếp run lẩy bẩy hết cả.
Mộng Y đi theo sau cứ luôn mồm ca tụng nàng,tuy cô nhóc lắm lúc rất phiền phức nhưng nhiều lúc cũng rất đáng yêu.Nhìn bộ dạng của cô giống y như 1 đứa trẻ vừa đánh nhau thắng,liền nhảy nhót vui mừng.Đúng là không làm nàng ghét được mà,Cẩm Vân từ nảy đến giờ chỉ biết cười.
Đi được 1 lúc nàng chợt dừng lại làm Mộng Y đi sau liền lao vào lưng:
-Nương nương....-Mộng Y nhăn nhó nhìn chủ tử,nhưng ánh mắt nàng lại nhìn về phía bức tường kia.
-Tiểu Y Y bức tường kia là cái thấp nhất trong phủ sao.
-Dạ.
-Phía sau là ngoài phủ.
-Dạ -Cô nhóc khó hiểu trả lời.
Chợt Cẩm Vân nở 1 nụ cười hết sứ nhan hiểm Mộng Y liền lạnh cả sống lưng.Rốt cục chủ tử lại đang suy nghĩ cái gì vậy.
..............................................................................................................................................................................
Mộng Y hết nhìn bức tường lại nhìn thân nam tử ngồi treo leo trên đó,Cẩm Vân 1 thân trường bào trắng ,tóc búi cao bằng ngọc thạch,vết xẹo lớn gần khoé mắt được chẻ lại bởi 1 mảng mặt nạ trắng muốt. Nhìn vô cùng tuấn mĩ,thần bí kèm theo đó là cả sự cuốn hút.
-Nương nương như vậy không được đâu.- Mộng Y nhìn nàng đầy lo lắng,hoá ra nãy giờ bắt cô đi tìm y phục nam nhân để cải trang trốn ra khỏi phủ. Nếu bị bắt gặp,lần này chỉ có chết tại chỗ.
-Chỉ cần chúng ta về sớm sẽ không ai biết.-
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-bao-thien-ha-cam-de-phi/3147992/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.