Chương trước
Chương sau
Xe ngựa xóc mạnh khiến Đông Yên Trầm Ngư không thể nào ngủ nổi nữa,nàng rốt cục cũng chịu tỉnh lại,mơ màng nhìn trong xe ngựa.Nàng nhớ rõ là mình bị ngất ở trường đua,giờ lại ở trên xe ngựa lúc nào không biết,còn thái tử phi tỉ ấy không biết có làm sao không,nàng muốn kêu xe ngựa quay lại hoàng cung.Lúc này mới phát hiện còn người bên cạnh mặc áo choàng kín mít ngay cả một góc mặt cũng chẳng lộ ra,vạt áo thêu hoa mộc lan cùng một kiểu với võ phục của thái tử phi, là tỉ ấy sao?.Nhưng sao tỉ ấy lại che kín mít như vậy không sợ khó thở hay sao,dù gì cũng đã trong xe ngựa rồi.

- Thái tử phi tỉ tỉ...-Trầm Ngư khẽ gọi nhưng người khoác áo choàng vẫn im lặng như vàng.

- Tỉ ổn chứ...-Nàng lại hỏi thêm một lần nữa người kia vẫn không chịu đáp lời.Trầm Ngư không chịu nổi nữa liền đưa tay kéo mũ chùm xuống, bất người liền bị một bàn tay to lớn giữa lại .Trầm Ngư hoảng hốt muốn la lên lại bị đối phương điểm huyệt câm, nàng thực sự sợ hãi nhắm chặt mắt,trong lòng run lẩy bẩy "không phải là nàng xui xẻo lại gặp thích khách rồi đấy chứ "...

- Công chúa là ta,ta là Trấn Bắc vương. -Quân Lâm Phong lúc này nhìn thấy bộ dạng sợ hãi của của Trầm Ngư trong lòng vô cùng ấy náy nên tiếng giải thích,hắn cũng đâu muốn doạ nàng ra bộ dạng này chứ,nhưng công chúa lại nhất quyết kéo đồ của hắn xuống,Quân Lâm Phong cũng đành hết cách.

Quân Lâm Phong lúc này mới đành bất lực cởi bỏ áo choàng xuống,Trầm Ngư trong lòng lúc này cũng có chút tin tưởng hé mắt ra nhìn một cái,quả nhiên là Trấn Bắc Vương thật.

- Vương...vương gia sao người lại ở đây, thái tử phi tỉ ấy..tỉ ấy đâu?-Trâm Ngư ngạc nhiên hỏi.

- Ồ! chuyện này...Chuyện này... -Quân Lâm Phong cứ ấp a,ấp úng vừa muốn nói lại không dám nói.Đông Yến Trâm Ngư là người nước khác,nếu để họ biết chuyện này e rằng không hay lắm.Nhưng nàng ấy với hoàng tẩu lại vô cùng thân thiết còn tường giúp đỡ nhau,hay cứ thử tin tưởng nàng ấy một lần.

- Công chúa điện hạ bản vương thấy ngài đối với hoàng tẩu vồ cùng chân thành,liệu ngài có thể vì lần này mà giúp tẩu ấy một chút được hay không.

- Nếu là chuyện liên quan đến thái tử phi tỉ tỉ thì bổn cung rất sắn lòng.- Trầm Ngư bỗng vô cùng cởi mở đồng ý với hắn,trên môi nở một nụ cười tươi rọi như ánh mặt trời,nàng hoạt bát,tràn đầy sức sống giống hệt như hoàng tẩu vậy.Quân Lâm phong lúc này mới thư thả kể lại toàn bộ quá trình cho nàng nghe.

.................................................

- Tỉ ấy có thể to gan đến vậy sao! ngưỡng mộ thất đó.Ngay từ lần đầu gặp thái tử phi ta đã biết tỉ ấy không phải một nữ tử tầm thường mà.

Đông Yến Trầm Ngư nghe hắn kể mà như được mở rộng tầm mắt,hoá ra trên đời này đâu chỉ có một mình nàng sống hoang đường chứ," phụ hoàng người nói sai rồi".

- Hoàng tẩu là một kì nữ thiên hạ khó kiếm tìm,tuy nhiều lúc hơi hoang đường một chút ...-Quân Lâm Phong xấu hổ gãi đầu cười trừ,bao nhiêu chuyện xấu hổ của hoàng tẩu,trong lúc hắn thiếu kiềm chế nhất bị hắn phanh phui không sót một từ.Tẩu ấy mà biết được liệu có một chân đá thẳng hắn ra khỏi phủ thái tử nữa không biết chừng.

- Kì lạ như tỉ ấy ta cũng muốn thử một lần,không để tâm đến ánh mắt thiên hạ,chỉ làm điều mình thích đó thực sự mới là sống.-Trầm Ngư lúc này không hiểu sao đối với thái tử phi Bắc Tề lại có chút ghen tị,tỉ ấy cũng sinh ra với thân phận cao quý,tương lại còn là hoàng hậu một nước mà còn có thể sống vui vẻ như vậy. Còn nàng lại phải luôn giả bộ trầm tĩnh đến cười cũng chẳng thể tuỳ ý,không ngày ngày không dán mắt với tấu chương thì lại phải nghe thái phó luận trị quốc.Nàng rốt cục cũng chỉ là một nữ tử 15 tuổi bình thường nhưng lại phải mang dáng vẻ quân vương tương lai.

Chút khao khát ngây thơ thoáng chốc ấy của nàng vậy mà không thể qua nổi ánh mắt của Quân Lâm Phong.Nàng tin tưởng hắn đến mức có thể thốt ra những lời trong tâm như vậy làm Quân Lâm Phong trong lòng có đôi chút rung động.Nàng như đang dần cởi bỏ lớp mặt nạ cứng ngắc, vô vị của hoàng quyền trước mặt hắn. Một cô gái mới chỉ 15 tưởi như nàng đã gánh vách trên vai nhưng thứ quá nặng rồi, nàng cũng chỉ là một nữ tử khao khát tự do như hoàng tẩu mà thôi.

- Đã đến dịch quán thư công chúa điện hạ,thái tử phi nương nương.-Người ở bên ngoài bất chợt thông báo,Quân Lâm Phong muốn chùm lại mũ liền bị Trầm Ngư công chúa ngăn lại.

- Bổn cung hiện tại đã ổn, ta muốn đến phủ thái tử Bắc Tề cùng thái tử phi nương nương trò chuyện thêm một chút,mau cho người quay xe lại.

- Thuộc hạ tuân mệnh.-Lệnh vừa được ban ra xe ngựa lập tức chuyển bánh hướng phủ thái tử tiến.

- Công chúa...-Quân Lâm Phong khó hiểu nhìn nàng,sao nàng lại muốn tới phủ thái tử chứ.

- Chẳng phải ngài muốn ta giúp thái tử phi tỉ tỉ sao, có ta làm chứng ở bên thái tử phi cả ngày,người trong cung có tra đến cũng không dám không tin. Thái tử phi đối với ta rất tốt,ta cũng nên báo đáp mới phải.Giờ thì Trấn Bắc vương điện hạ,ngài có thể kể cho ta thêm về thái tử phi được không?- Trầm Ngư nở nụ cười rạng rỡ với hắn,Quân Lâm Phong Liền vui vẻ chắp tay làm bộ dạng tiểu nhân khẽ cúi.

- Bản Vương cung kính không bằng tuân lệnh...

- -----------------------------------------------------------------------------

Cả đại điện người đều đã đến đông đủ,riêng một mình trạng nguyện lại vẫn chưa thấy mặt.Mạc Phi Lâm không khỏi khinh thường kiêu ngạo một phe:

- Lâu như vậy rồi mà vẫn chưa thấy bóng dáng trạng nguyên của đại quốc,không phải là vì sợ thua mà không dám tới đấy chứ.

- Đại Mạc thái tử chớ vội,chỉ là một ván cờ nhỏ cũng đâu có quy định thời gian sớm muộn,người ta chẳng nói cao thủ luôn xuất hiện sau cùng không phải sao.

Thiên thừa tướng vô cùng ưu nhã đáp lời khiêu khích,cho dù vẻ mặt y bị ông nói cho biến sắc ra sao cũng vẫn chẳng thể ảnh hưởng tới việc thưởng trà của ông.Quả nhiên là mang phong phạm đại quốc,tuy ai cũng biết rằng Đại Mạc cố ý khiêu khích bày ra trận đấu này nhằm nuốt trọn con đường tơ lụa của tiền triều Nam Hạ mà Bắc Tề dành được. Dù tài phú nó mạng lại nhiều không kể xiết nhưng dù mất hay không mất đi chăng nữa cũng chẳng quá to tát đối với Bắc Tề. Thiên thường tướng là đại đồ đệ duy nhất của Lão Thái Thiên tiên nhân, thiên hạ đệ nhất không thèm xuất thủ các ngươi nghĩ Bắc Tề còn thiếu người tài hay sao.

- Nếu thừa tướng Bắc Tề đã nói vậy,bổn cung cũng một lòng mong ngóng cao thủ xuất hiện vậy.

Mạc Phi Lâm dường như cũng chẳng biết nặng nhẹ vẫn một thái độ đáp trả,nhưng lần này thì đúng chẳng đắc ý được bao lâu.

- Được thái tử Đại Mạc mong ngóng như vậy đúng là vinh hạnh của Lục mỗ.- Giọng nói ung dung, cao ngạo vừa cất lên liền chiếm toàn bộ sự chú ý trong điện.

Vị Lục trạng nguyên được nêu tên nãy giờ cuối cùng cũng đã chịu xuất hiện, y một thân lục quan,ngọc thụ lâm phong,khí chất hơn người,khó ai bì kịp. Tuy chẳng thể thấy được dung mạo sao lớp mặt nạ bạch ngọc kia,nhưng cũng đủ để người khác ngưỡng mộ phong thái tiêu sái đó.

- Vi thần khấu kiến hoàng thượng,hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.