Ban đầu, Triệu Kiến Xuân thực sự rất tức giận. Ông không sợ học sinh của ông thành tích học yếu nhưng sợ học sinh có vấn đề về nhân phẩm về sau ra trường đi lên con đường sai trái.
Nhưng vào lúc này, nghe Minh Hạ ngụy biện "thiên tài nhiều như vậy, vì cái gì không thể nhiều một người là em", thì ông không khỏi cảm thấy vừa tức giận lại có chút buồn cười.
"Em nói mình là thiên tài đúng không?" Triệu Kiến Xuân hỏi cô.
Thấy cô thật sự dám gật đầu, ông liền đứng dậy, tìm một cuốn sách từ trong đống tài liệu dạy học trong góc bàn làm việc của mình ông lấy ra một bài tập toán cao trung, lật tới trang huấn luyện luyện đề chuyên nghiệp rồi đưa cho Minh Hạ.
"Làm đi, thầy chỉ cần đáp án không cần quá trình giải đề." Nói xong ông tựa lưng vào ghế ngồi, khoanh tay trước ngực, mặt không biểu tình, bởi vì ông biết kết quả không có khả năng có loại thứ hai.
Từ khi bắt đầu năm nhất cao trung, ông đã là chủ nhiệm lớp của Minh Hạ. Dạy nhiều tiết học như vậy, qua hơn hai năm tham gia bao nhiêu là kì thi lớn nhỏ, ông quá rõ Minh Hạ có trình độ tới đâu.
Kỳ thật Minh Hạ cũng không có nắm chắc như cô ấy vừa nói mạnh miệng như lúc nãy. Tùy rằng, cô đã đọc qua hết sách toán tập và tập hai, nhưng tập ba, bốn, năm còn chưa xem qua, ai biết được đang làm thời điểm có bị kẹt ở đề mục nào do không biết công thức không.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quoc-bao-cap-hoc-ba/2964473/chuong-6-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.