Chương trước
Chương sau
Chương này dài ơi ơi là dài lun T.T

--------------------------------------------

Khi ở bên bạn gái, Phụng Sa có vẻ chủ động hơn rất nhiều. Cô nghe với vẻ mặt say mê, không ngừng hỏi Kiều Ý: "Chị Kiều, giọng cô ấy nghe hay không? Nghe giọng nói của cô ấy là em đã yêu rồi... Em chủ động theo đuổi cô ấy."

Điểm này Kiều Ý không ngờ được, hóa ra là Phụng Sa theo đuổi Lư Phỉ, "Em chủ động theo đuổi cô ấy?" Kiều Ý nhìn qua nhìn lại hai người.

"Có vấn đề gì ạ? Em thích thì em theo thôi."

Không vấn đề gì, Kiều Ý cười, cô tiếp tục uống rượu.

Lại gặp phải Diệp Vũ?

Kiều Ý vừa đặt ly rượu trong tay xuống, liền nhìn thấy Diệp Vũ ngồi cách mình không xa, trên bàn có hai ly rượu, hình như đang đi cùng một người bạn. Cô thản nhiên liếc nhìn, nghĩ có chuyện gì đó không ổn, tên cặn bã này đang bỏ gì đó vào rượu...

Phải rồi, ở một nơi như thế này anh ta có thể làm gì khác ngoài việc tìm gái chứ.

Kiều Ý cảm thấy âm nhạc ồn ào nên đứng dậy đi toilet.

Cô cúi đầu đi về phía khu wc, có người đi giày cao gót về phía cô, Kiều né sang trái, người kia cũng sang trái, Kiều Ý tránh phải thì người kia cũng tránh phải... Cuối cùng cô đứng im tại chỗ, vừa ngẩng đầu liền...

Thẩm Ngôn Khanh cũng đứng ở tại chỗ không nhúc nhích.

Nhất định phải có sự ngầm hiểu ở đây nếu không chẳng ai tránh mà cứ cùng hướng như vậy.

"Cô cũng ở đây..." Đây là lần đầu tiên Kiều Ý gặp lại cô ấy sau khi cô "cưỡng hôn" cô ấy vào đêm đó.

"Cô đi một mình à?"

Kiều Ý lắc đầu, "Tôi đang ở cùng với bạn."

Chỉ chào hỏi vài câu, Kiều Ý không biết đã tạm biệt cô ấy thế nào, cô vào toilet xả nước ấm rửa tay, suy nghĩ gì đó, bỗng cô nhận ra!

Thẩm Ngôn Khanh tới đây cùng Diệp Vũ?! Vậy Diệp Vũ và ly rượu kia... chính là xuống tay với Thẩm Ngôn Khanh! Nghĩ đến đây, đầu Kiều Ý tê dại, cảm giác như sắp xảy ra chuyện gì đó.

Cô không kịp lau tay, vội vàng chạy ra ngoài, người ngồi cùng Diệp Vũ không phải Thẩm Ngôn Khanh thì là ai? Trên đời còn có kẻ nào vô liêm sỉ hơn hắn à, dùng thủ đoạn hèn hạ như vậy để đối phó với vị hôn thê của mình?

Nhưng đã quá muộn, Kiều Ý đã nhìn thấy rõ ràng, Thẩm Ngôn Khanh uống rượu rồi.

Không, vẫn chưa quá muộn.

Nhưng trước mặt Diệp Vũ, liệu cô có thể đưa Thẩm Ngôn Khanh đi được không? Diệp Vũ lúc này đã bắt đầu động tay động chân với Thẩm Ngôn Khanh rồi.

"Ngôn Khanh... Không thoải mái sao?"

Thẩm Ngôn Khanh bảo người phục vụ rót một cốc nước lạnh, "Không, không có chuyện gì tôi đi trước."

Thuốc còn chưa có tác dụng, Diệp Vũ đương nhiên sẽ không buông tha cho cô ấy, ""Có một số việc ở công ty anh muốn bàn bạc với em. Bố anh hay nói anh phải học tập em."

Cô ấy cảm thấy hơi choáng váng, nhưng Thẩm Ngôn Khanh lại không để ý lắm, vẫn tỉnh táo nói: "Có chuyện gì vậy?"

"Ngốc, giúp chị một việc!" Kiều Ý muốn để Phụng Sa đưa Diệp Vũ đi.

Phụng Sa ngước lên và khóc, nức nở không rõ ràng: "Chị Kiều... Lư Phỉ không cần em nữa, chúng em... Chúng em thực sự đã chia tay... Em phải làm sao đây?" Sau đó cô tiếp tục khóc, tuyến nước mắt của Phụng Sa siêu tốt, khóc không ngừng được.

Tại sao lại xảy ra chuyện vào lúc này, "Nếu có hiểu lầm thì từ từ giải thích. Đừng khóc nữa, bây giờ em giúp chị một chuyện gấp đi."

"Cô ấy... Cô ấy thích người khác rồi." Ánh mắt Phụng Sa dán chặt vào Lư Phỉ, Kiều Ý cũng nhìn sang, Lư Phỉ đang đi tới bên cạnh Diệp Vũ.

"Diệp tổng, quản lý của chúng tôi có chuyện muốn nói với anh." Lư Phỉ đưa cho Diệp Vũ một chén rượu.

Chắc phải một thời gian nữa thuốc mới phát huy hết tác dụng, Diệp Vũ không muốn lãng phí chút thời gian ngắn ngủi này, "Ngôn Khanh, đợi anh mấy phút, anh sẽ quay lại ngay, công ty có chuyện quan trọng anh phải nói riêng với em."

"Ừ."

"Bảo bối, là em có chuyện muốn nói với anh sao?" Vừa đến phòng nghỉ Diệp Vũ liền ôm Lư Phỉ, hai người ôm nhau hôn say đắm.

"Ừ... Em có rất nhiều điều muốn nói..." Lư Phỉ ngã vào trong ngực anh ta, tiếp tục quyến rũ.

"Không phải tối nay, anh còn có việc khác."

Lư Phỉ tiếp tục lì lợm lôi kéo, làm bất cứ điều gì có thể, thấp giọng nói: "Tại sao? Bởi vì người phụ nữ đó?"

Câu nói kia của Diệp Vũ xem như cảnh cáo, đối phương lại mặt dày dán tới nên anh ta liền không khách khí, thẳng tay đẩy Lư Phỉ ra, trực tiếp tát cô ta, hung hăng nói: "Đừng coi trọng bản thân quá, tôi cũng từng chơi đùa quá nhiều với những loại phụ nữ như cô rồi!"

Nhìn cảnh này, Phụng Sa hoàn toàn hết hy vọng. Cô không ngờ rằng Lư Phỉ lại là người như vậy. Cô ấy sẽ làm bất cứ điều gì để có được vị trí cao hơn, thậm chí còn bán thân để có được, cô bàng hoàng bước đến trước mặt Lư Phỉ.

Lư Phỉ che nửa mặt, xấu hổ nói: "Sa sa..."

Bang! Phụng Sa cũng cho cô ta một bạt tai, "Lư Phỉ, tôi coi thường cô!" Cô đã lãng phí rất nhiều nước mắt...

***

"Theo tôi." Kiều Ý nắm tay Thẩm Ngôn Khanh, Lư Phỉ giúp một tay đuổi Diệp Vũ đi đã tạo cơ hội cho cô.

"Đi đâu?"

"Cứ đi theo tôi." Không kịp giải thích, Kiều Ý đã kéo Thẩm Ngôn Khanh dậy, rất dùng lực, thời gian cấp bách, cô không có cách nào giải thích mà chỉ nói một câu: "Tin tưởng tôi!"

Thẩm Ngôn Khanh vừa đứng dậy liền cảm thấy trời đất quay cuồng, Kiều Ý vững vàng mà đỡ lấy cô ấy, dường như dán ở bên tai cô ấy mà nói: "Cẩn thận một chút."

So với tiếng nhạc ầm ĩ, lời thì thầm của Kiều Ý khiến cô ấy nghe rất rõ ràng.

Sau khi rời khỏi quán bar và hít thở không khí trong lành, Thẩm Ngôn Khanh cũng không thấy khá hơn chút nào, ngược lại càng cảm thấy thân thể vô lực, nếu Kiều Ý không đỡ cô ấy chắc sẽ không đứng nổi.

Kiều Ý giơ tay ngăn cản một chiếc xe, đỡ Thẩm Ngôn Khanh vào ghế sau, "Đi... chỗ nào?"

"Cô có biết Diệp Vũ muốn làm gì cô hay không!" Khi Kiều Ý nói những lời này cô vừa đau lòng vừa tức giận, tay cô ấy rất lạnh, chạm mu bàn tay vào mặt cô ấy lại rất nóng.

Tầm nhìn của cô ấy dần dần mơ hồ, Thẩm Ngôn Khanh bắt đầu nhận thấy trong cơ thể mình có điều gì đó kỳ lạ, cô ấy không bao giờ nghĩ rằng Diệp Vũ lại dùng thủ đoạn như vậy để đối phó mình, cô ấy nhẹ nhàng đẩy Kiều Ý ra, "Tôi... tự tôi về được."

Đã lúc này rồi còn mạnh miệng, có phải Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy chuyện gì cô ấy cũng làm được không? Kiều Ý đã nếm qua cảm giác này và biết nó khó chịu như thế nào. "Cô cảm thấy tôi sẽ bỏ cô ở đây à?!"

Thẩm Ngôn Khanh trầm mặc, sau đó cô ấy chống tay vào cửa sổ xe nhắm mắt lại.

Cho dù người phụ nữ này chỉ còn năm phần tỉnh táo, cô ấy vẫn giả vờ rất tỉnh táo, nhìn thấy cô đau đớn khiến Kiều Ý khó chịu, cô không dám chạm vào cô ấy và cũng không biết phải nói gì...

Thẩm Ngôn Khanh cau mày, như thể đang nghĩ cách giải quyết.

Kiều Ý tìm một khách sạn gần đó để đặt phòng, với tình trạng hiện tại của Thẩm Ngôn Khanh chắc chắn không thể về nhà được, cơ thể cô ấy ngày càng nóng hơn, cho dù xuyên qua một lớp quần áo Kiều Ý cũng cảm nhận được hơi nóng cơ thể cô ấy tỏa ra.

Kiều Ý cảm thấy có phải cô đã quá lo lắng rồi không? Thẩm Ngôn Khanh không rên một tiếng, ngoại trừ nhiệt độ cơ thể quá cao, hình như cũng không có gì khác.

Chắc một chút nước lạnh sẽ giúp cô ấy tỉnh lại nhỉ?

Sau khi quẹt thẻ vào phòng, Thẩm Ngôn Khanh liền dựa vào tường không nhúc nhích, cô ấy nhắm hai mắt, trên trán đã bắt đầu đổ mồ hôi. "Chị ơi... chị ổn không?"

Kiều Ý nói, cố gắng lau mồ hôi cho cô ấy, nhưng cô ấy đột nhiên mở mắt, cắn môi dưới đến mức trắng bệch, lắc đầu yếu ớt, không để Kiều Ý chạm vào mình.

"...Một chút nước lạnh sẽ khiến cô dễ chịu hơn. Tôi giúp cô tới nhà vệ sinh..."

"Tôi... tôi tự đi được."

Nói xong chữ đầu tiên, Thẩm Ngôn Khanh thở dài và dừng lại, sau đó mới nói tiếp được, rất khó tưởng tượng người bình thường cao ngạo, lạnh lùng lại nói được giọng như vậy.

Kiều Ý thấy cô ấy dựa vào tường đi về phía phòng tắm, sợ giày cao gót làm bong gân chân cô ấy nên kéo lại nói: "Đợi đã, cẩn thận..." Kiều Ý chậm rãi ngồi xổm xuống, ôm cô ấy vào lòng. "Từ từ, cẩn thận một chút..."

Kiều Ý chậm rãi ngồi xuống, thật cẩn thận nắm lấy cổ chân cô ấy, nhẹ nhàng cởi giày cao gót cho Thẩm Ngôn Khanh, động tác dịu dàng y hệt giúp cô ấy cởi nốt chiếc giày còn lại.

"Tôi đỡ cô tới phòng tắm."

Có lẽ là cô ấy thật sự không đi được cho nên mới không từ chối. Kiều Ý nắm lấy một cánh tay của cô ấy quàng qua vai, tay còn lại đặt lên eo cô ấy...

Rõ ràng là Thẩm Ngôn Khanh đang cố nhịn, chỉ sợ bây giờ cô ấy không còn tỉnh táo, ngay cả vòi sen cũng không mở được đi.

Kiều Ý thật sự là nhìn không được, vì thế duỗi tay cởi cúc áo thay cô ấy, một hai rồi ba cái, tay Kiều Ý run lên, Thẩm Ngôn Khanh không hề phản kháng khi cô cởi cúc áo của cô ấy...

Sau đó, cô cởi từng chiếc ra...

Bạn có biết Kiều Ý phải chịu bao nhiêu áp lực tâm lý để cởi quần áo cho Thẩm Ngôn Khanh không, cơ thể cô không thoải mái hơn Thẩm Ngôn Khanh chút nào, nhất là khi thỉnh thoảng bên tai cô vang lên những âm thanh "Ưm ư" của đối phương.

Kiều Ý bật vòi hoa sen và điều chỉnh nhiệt độ nước ở mức thấp nhất.

Nước quá lạnh, làn da nóng hổi vừa tiếp xúc với nước lạnh, Thẩm Ngôn Khanh lập tức căng cứng, cảm giác băng và lửa khó chịu đến mức cô ấy không khỏi rên rỉ khe khẽ, "Ưm..."

Những giọt nước chảy dọc theo cơ thể Thẩm Ngôn Khanh, cảm giác có những giọt nước đọng trên làn da trắng sứ khiến người ta không kìm nổi, hình ảnh như vậy làm Kiều Ý...

Cô cảm thấy nên rời đi một lúc mới ổn, nếu không...

"Chị à... em vẫn nên..."

Tiếp theo là một khoảnh khắc lịch sử, Kiều Ý thật sự muốn ghi lại khoảnh khắc này vào lịch sử!

Thẩm Ngôn Khanh giữ cô lại, Thẩm Ngôn Khanh ôm lấy cô, Thẩm Ngôn Khanh còn dùng môi ngăn chặn... miệng cô.

Chỉ trong chốc lát, toàn thân Kiều Ý ướt đẫm, nước trên đầu cô rõ ràng là nước nóng, nhưng Thẩm Ngôn Khanh đã điều chỉnh nhiệt độ khi nào? Đây chẳng phải là đổ thêm dầu vào lửa sao...



Đối phương mấp máy môi, nhắc nhở Kiều Ý bây giờ không phải lúc lo lắng nhiệt độ nước.

Nhiệt độ cơ thể Thẩm Ngôn Khanh cao hơn nhiệt độ trong nước rất nhiều, môi cô ấy cũng nóng bừng. Kiều Ý hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn của đối phương, cô không cảm nhận được nhiệt độ của nước, chỉ có thể cảm nhận được nhiệt độ của Thẩm Ngôn Khanh và hơi thở của cô ấy...

Trạng thái hiện tại của Kiều Ý không khác gì bị đánh thuốc, thậm chí còn nghiêm trọng hơn cả Thẩm Ngôn Khanh bị chơi xuân dược, cô biết mình không phải Liễu Hạ Huệ, nói thật, cô đã mơ thấy cảnh này rồi, cũng từng "thẩm du" trong mơ vô số lần... Cô dùng tay vuốt gò mà đối phương, đó là sự thật.

Cô thực sự không nhịn được, đồng thời cô cũng tin rằng trong tình huống này, ít người có thể nhịn được, nhất là khi đối mặt với người mình thích mà còn bị trêu chọc như vậy.

Nhưng nếu tất cả điều này là sự thật thì sao? Nếu không phải tác dụng của thuốc, nếu là sự thật thì thật tốt, Kiều Ý đứng chết lặng ở đó, không nhắm mắt, không ôm cô ấy, không hôn đáp lại mà chỉ dùng tay chạm vào mặt đối phương...

Cảm giác này còn chân thực hơn cả giấc mơ nhưng lại quá xa rời thực tế. Tuy nhiên, dần dần, ham muốn ích kỷ của Kiều Ý dâng lên, bắt đầu lan rộng như không khí nóng bức trong phòng tắm.

Tâm trí cô rối bời, cô đưa ra quyết định, nếu đi đến bước này thì quan hệ của hai người có thể... Mặc dù đây là một ý tưởng cực kỳ không "quân tử" nhưng cơ thể Kiều Ý lại thành thật hơn bộ não của cô rất nhiều.

Muốn vuốt ve, muốn hôn, muốn... muốn có được cô ấy. Đầu óc Kiều Ý quay cuồng, cô cố gắng tìm một lý do chính đáng: Tôi không muốn nhìn cô khó chịu, tôi chỉ muốn giúp cô thoải mái hơn.

Cho nên mọi chuyện sau đêm nay hãy nói.

Thẩm Ngôn Khanh cũng chỉ ôm cô, chặn miệng cô lại, nhưng lát sau đã buông lỏng ra, giống như còn sót lại một tia lí trí. Nhưng hành động này rõ ràng đã trở thành ngòi nổ cho dục vọng bùng nổ, lòng ích kỷ của cô càng ngày càng lớn, Kiều Ý không còn muốn cô còn lại bất kỳ lý do nào nữa...

Thẩm Ngôn Khanh muốn dùng tay tắt vòi hoa sen, nhưng Kiều Ý giữ tay cô ấy còn đẩy nhiệt độ lên cao hơn, cô cởi bỏ quần áo của mình, cởi toàn bộ.

Sau đó, cô bước tới ôm Thẩm Ngôn Khanh vào lòng, hai tay cô cuối cùng cũng run rẩy chạm vào lưng cô ấy, hai người áp chặt vào nhau, ướt sũng.

Thích một người liền muốn có được người ấy, trước kia Kiều Ý nghĩ như vậy, thật ra bây giờ cô cũng nghĩ y hệt thế.

Kiều Ý ôm Thẩm Ngôn Khanh, trước tiên hôn lên môi cô ấy, sau đó áp vào tai cô ấy nói: "Em thích chị, mặc kệ ngày mai chị có nhớ hay không."

Sau đó, Kiều Ý chân chính hôn cô ấy, môi lưỡi cuốn lấy nhau, chính là đêm nay, cô chỉ có thể coi đêm này là thật. Thẩm Ngôn Khanh hiển nhiên không có phản kháng nụ hôn cuồng nhiệt kéo dài này, khi tay đối phương vuốt ve qua lại trên cơ thể, cô ấy cảm thấy rất thoải mái.

Dần dần, Kiều Ý cảm thấy cơ thể Thẩm Ngôn Khanh mềm nhũn, phần lớn sức nặng dồn lên người cô, Kiều Ý đơn giản dùng khăn lau khô cơ thể, sau đó đỡ cô ấy ra ngoài, nhẹ nhàng đặt người ta nằm xuống giường.

Thẩm Ngôn Khanh vẫn ôm cổ cô không buông, nhiệt độ cơ thể không hề giảm, Kiều Ý đè lên người cô ấy, từ từ ép đầu gối của cô vào giữa hai chân Thẩm Ngôn Khanh.

"Chị... chị ơi..."

Kiều Ý nằm trên người cô nhẹ giọng gọi, từ khi vào phòng, Thẩm Ngôn Khanh vẫn không mở mắt, hầu như không mở miệng nói chuyện.

"Đừng gọi tôi như vậy..."

Cuối cùng Thẩm Ngôn Khanh cũng nỉ non được một câu sau đó quay đầu sang một bên, cô ấy chôn nửa khuôn mặt vào gối, lông mày nhíu chặt nhưng thân thể không tự chủ dướn lên, hai chân vô thức kẹp đùi Kiều Ý.

"Ngôn Khanh... Ngôn Khanh..."

Kiều Ý ghé vào tai cô ấy gọi tên, thay đổi cách gọi, mỗi lần gọi đều không nhịn được mà khẽ liếm vành tai người ta, cuối cùng ngậm tai của người ta vào miệng.

"Em là Kiều Ý... Đừng quên em..."

Đột nhiên, miệng Kiều Ý bị bịt lại, Thẩm Ngôn Khanh lấy tay che miệng cô, sau đó quay đầu lại, cô ấy mở mắt ra, giọng hơi khàn khàn nói: "Tôi... biết!"

Kiều Ý dường như đã nhận được giấy thông hành.

Cô hôn vào lòng bàn tay cô ấy, sau đó cầm tay cô ấy đặt lên eo mình, Thẩm Ngôn Khanh thật tự giác ôm chặt eo cô.

Môi và tay Kiều Ý bắt đầu chia nhau hoạt động, cô nhẹ nhàng hôn lên xương quai xanh của Thẩm Ngôn Khanh, sau đó di chuyển môi trên lướt qua khóe miệng của đối phương.

Thẩm Ngôn Khanh quay đầu lại, đôi môi hai người dán chặt vào nhau, tay Kiều Ý không buông tha tấc da thịt nào trên người cô ấy, giống như cô dùng môi và lưỡi quét qua từng nơi trong miệng người kia.

Nếu có một ngày chị tỉnh táo hôn em thế này thì tốt biết mấy.

Kiều Ý nghĩ tới đây liền mở mắt ra, càng dùng sức hôn, cô muốn nhìn biểu cảm đê mê của Thẩm Ngôn Khanh lâu hơn.

Hai người dây dưa tới tận khuya, Kiều Ý giúp Thẩm Ngôn Khanh lau người, cô ấy đã ngủ, Kiều Ý hôn nhẹ lên lông mày cô ấy.

Cuối cùng chị cũng không nhăn mày nữa.

Cô thay cô ấy đắp chăn rồi mới đi tắm rửa.

"Tôi... biết!"

Kiều Ý vừa tắm vừa nhớ tới lời Thẩm Ngôn Khanh nói, cô ấy có thật sự biết hay không?

Hình như người ấy biết rồi, vậy ngày mai sẽ thế nào?

Kiều Ý bắt đầu chờ mong.

"Đừng gọi tôi như vậy..."

Điều này có nghĩa là sau này mình có thể gọi tên cô ấy, trước giờ mình cũng chẳng coi cô ấy là chị.

Kiều Ý rất coi trọng lời nói này, cho dù bị đánh thuốc nhưng người ấy vẫn còn ý thức, nếu phải chịu đựng thì có thể qua ải. Nhưng Thẩm Ngôn Khanh không từ chối cô, vậy nghĩa là gì? Bộ dáng vừa rồi của cô ấy trên giường rõ ràng rất xúc động, Kiều Ý cảm thấy chân thực đến không thể chân thực hơn, quan trọng hơn là... người ấy còn gọi tên cô.

Không sai, Thẩm Ngôn Khanh đã gọi tên Kiều Ý, không phải Kiều Nhị, Kiều Tam, Kiều Tứ...

"Ngôn Khanh, chị ướt quá... Chị có biết em là ai không?"

Kiều Ý cử động ngón tay, cảm nhận thân thể đối phương phập phồng run rẩy ở dưới thân mình, cô muốn một câu trả lời.

"Tôi... Tôi biết." Theo động tác của Kiều Ý, hơi thở của Thẩm Ngôn Khanh hoàn toàn rối loạn, ngôn ngữ không thể thoát ra khỏi cổ họng, dây thanh quản không rung lên, nhưng chính xác đây mới là điều hấp dẫn nhất.

Kiều Ý không hài lòng với câu trả lời này, cô không muốn nghe ba từ này, cô muốn nghe hai từ, chỉ hai từ.

"Chị... Chị thật sự biết à?"

Thẩm Ngôn Khanh chưa bao giờ để ai tới gần, đừng nói là làm chuyện thân mật thế này, đây là lần đầu tiên... Cô ấy không ghét Kiều Ý chủ động tiếp xúc, nhưng cô ấy lại không hy vọng hai người tiến đến tình trạng này, tình trạng không có bất kỳ sự dè dặt nào.

Hai nữ nhân... Lý trí cùng khoái cảm va chạm, không biết ai chiếm ưu thế, lúc có cơ hội đã không đẩy cô ra, bây giờ, thân thể lại còn chủ động đón cô tới.

"Ngôn khanh, em là Kiều Ý, Kiều Ý thích chị, rất thích rất thích..."

Cho dù đang trong trạng thái hỗn loạn, chỉ cần bạn liên tục gọi tên, đối phương sẽ luôn ghi nhớ.

Lúc này thật sự là thời điểm tốt để bày tỏ tình cảm của mình, Kiều Ý cảm thấy mình có thể nói ra mà không chút đắn đo, giống như khi say rượu, tuy là say nhưng đó là cảm xúc chân thật nhất trong lòng.

"Em thích chị."

Liên tục thì thầm vào tai cô ấy quả nhiên có tác dụng, Thẩm Ngôn Khanh nhéo một cánh tay của Kiều Ý, đến nỗi móng tay cắm vào da thịt: "... Kiều Ý, đừng nói... ứm!"

Chính là hai từ này, cuối cùng cũng nghe thấy hai chữ ấy, Kiều Ý chỉ muốn nghe tên mình được nói ra từ miệng Thẩm Ngôn Khanh, chỉ cần hai chữ này thôi.

"Em không nói..." Nếu chị không muốn nghe, em liền không nói, Kiều Ý che kín môi cô ấy lần nữa, cũng không cho cô ấy nói chuyện, cứ như vậy...

Chị biết em thích chị là được.

Tắm xong, Kiều Ý nhìn thấy vết móng tay trên cánh tay phải của mình mới cảm thấy hơi đau.

Có phải vừa rồi mình không biết nặng nhẹ nên Thẩm Ngôn Khanh mới như vậy? Mới nghĩ thôi mà mình đã thấy đỏ mặt rồi.

Kiều Ý quay lại giường, vén chăn lên rón rén đi vào, Thẩm Ngôn Khanh nằm nghiêng về phía cô ngủ thiếp đi, để lại tấm lưng mịn màng khiến người ta phải suy nghĩ không ngừng.

Tắt đèn.

Kiều Ý nằm xuống bên cạnh Thẩm Ngôn Khanh, kéo chăn cho hai người, vô tình chạm vào làn da trần trụi của cô ấy, tim cô đập thình thịch nên chỉ... ôm cô ấy từ phía sau.

Kiều Ý tựa trán vào lưng Thẩm Ngôn Khanh, chóp mũi nhẹ nhàng vuốt ve bả vai cô ấy, nhẹ nhàng hít một hơi, trong người tràn ngập mùi hương của đối phương làm cô yên tâm hơn, cô vươn tay ôm eo, sau đó ôm cả người cô ấy vào lòng.

Thấy người ấy ngủ say, Kiều Ý ôm càng chặt hơn, áp mặt vào lưng người ấy, nhắm mắt lại.

Lại nằm mơ, Kiều Ý lại mơ thấy Thẩm Ngôn Khanh, mơ cô ấy cầm tay cô thả đèn Khổng Minh, Thẩm Ngôn Khanh cười hỏi cô: "Em ước gì thế?"

"Hy vọng mỗi sáng thức dậy đều có thể nhìn thấy chị."

Khi mới hai mươi tuổi, Thẩm Ngôn Khanh bắt đầu tiếp quản công việc kinh doanh của nhà họ Thẩm. Quen với những âm mưu trên thương trường, theo quan điểm của cô ấy, mọi tương tác giữa các cá nhân đều mang tính vị lợi và có mục đích, cô ấy rất giỏi phân tích dữ liệu và ước tính giá trị của sự hợp tác.

Lợi ích và phi lợi nhuận là tiêu chí để Thẩm Ngôn Khanh phân loại ấn tượng đầu tiên của mọi người. Đây không phải là máu lạnh, có một số việc bạn trải nghiệm quá nhiều sẽ tự nhiên trở nên như thế này, nó giống như một thói quen mà bạn thậm chí không để ý.

Nhắc tới Kiều Ý, ban đầu Thẩm Ngôn Khanh không có ấn tượng gì, nếu phải nói thì cô chỉ là một người qua đường ở bên "phi lợi nhuận".

Tạm biệt, không bao giờ gặp lại.

Có lẽ bản thân Thẩm Ngôn Khanh cũng không ngờ rằng giao điểm của cô ấy với người qua đường này sẽ tiếp tục mở rộng, cô ấy phát hiện ra tên người qua đường này là Kiều Ý, thậm chí cô ấy còn dần dần cảm động trước người qua đường này.

Đối mặt với thế giới kinh doanh hỗn loạn, Thẩm Ngôn Khanh từng trải qua nhiều thăng trầm của mưu mô nhưng đời sống tình cảm của cô ấy quả thực trống trải và hoàn toàn bình lặng.

Quá kiêu ngạo, quá lạnh lùng, từ chối người khác ở cách xa ngàn dặm.

Trước khi gặp Kiều Ý, cô ấy thực sự không ngại kết hôn với Diệp Vũ, bản thân hôn nhân là một giao dịch trá hình, số tiền giao dịch có thể lớn hoặc nhỏ. Tuy nhiên, Kiều Ý giống như một viên sỏi, gây ra những gợn sóng trong cuộc sống tình yêu vốn yên bình ban đầu của cô ấy...

Trên thực tế, mọi thứ bắt đầu thay đổi sau khi gặp Kiều Ý.

Giống như bây giờ, khi Thẩm Ngôn Khanh mở mắt ra, cô ấy liền thấy được thay đổi, trong lòng ngực có thêm một người, đây là thay đổi.

Kiều Ý đang ôm cô ấy, trần truồng, vẫn ngủ ngon lành, trong lúc ngủ, Kiều Ý còn ngang ngược dụi đầu vào ngực cô ấy, khóe môi vẫn nở nụ cười, mơ mơ màng màng nói: "Em thích chị..."

Trong đầu Thẩm Ngôn Khanh vẫn còn những mảnh vỡ kí ức của đêm qua, cô ấy và Kiều Ý... Vết cào trên cánh tay Kiều Ý quá bắt mắt, còn có dấu hôn loang lổ trên người...

***



Chờ Kiều Ý tỉnh lại, bên cạnh đã không có ai, cô nhắm mắt dùng tay sờ soạng nửa ngày cũng không thấy ai.

"Ngôn Khanh!"

Kiều Ý t đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, "Ngôn Khanh!" Cô nhìn thấy Thẩm Ngôn Khanh quay lưng về phía cô, vừa mới mặc quần áo vào.

"Đêm qua..." Thẩm Ngôn Khanh nhắm mắt, bình tĩnh lại trong hai giây, sau đó tiếp tục quay lưng về phía Kiều Ý: "Coi như không có chuyện gì xảy ra đi."

Coi như không có chuyện gì xảy ra, sau đó, cứ vậy mà rời đi?! Chẳng phải mọi chuyện tối qua chỉ là mơ tưởng thôi sao?

Kiều Ý bướng bỉnh cau mày, cô muốn khóc, cô không muốn mọi chuyện kết thúc như thế này.

"Thẩm Ngôn Khanh, chị đứng lại!"

Kiều Ý xuống giường, không mảnh vải che thân, cô đi tới trước mặt Thẩm Ngôn Khanh, "Chúng ta... Thật sự không thể sao?"

"Em thích chị..."

"Ngôn Khanh..."

"Thật sự không thể sao..."

Kiều Ý một mình nói, thấy đối phương không có ý đáp lại, chính là không có cảm giác với cô.

Cô chỉ là ngu ngốc, biết sẽ không có kết quả mà vẫn đến ức hiếp cô, bất mãn kêu lên, máy móc lặp lại: "...Thật sự không thể sao?"

"Kiều Ý... Tôi chỉ coi em như em gái, nếu em như vậy... Tôi nghĩ, sau này không cần gặp lại."

Tôi gọi chị là chị vì muốn gần chị hơn, ai cần chị xem tôi như em gái hả?!

Kiều Ý giang tay canh giữ cửa, không cho cô ấy rời đi, cô phải nói lời cuối cùng.

"Thẩm Ngôn Khanh, chị không thích em cũng không sao, đừng gả cho Diệp Vũ... Hắn ta làm chị tổn thương, em sẽ đau lòng!" Vừa nói, nước mắt lại lần nữa trào ra, từng giọt một rơi xuống, cô không nhịn được, "Nếu chị không muốn thấy em, em sẽ biến mất."

Cô ấy không nói gì mà chỉ rời đi. Kiều Ý dựa vào tường, từ từ trượt xuống, cuối cùng ngồi xuống sàn, tự an ủi mình: "Mọi chuyện vẫn ổn, còn chưa bắt đầu mà sao mình lại khóc còn buồn hơn cả cuộc tình tan vỡ..."

Dù sao cũng không có ai, khóc thì khóc thôi.

Thẩm Ngôn Khanh ra khỏi phòng, bước chân càng ngày càng chậm.

"Hắn ta làm chị tổn thương, em sẽ đau lòng..."

Nghe được câu nói này, trong lòng cô ấy thực sự có một cảm giác ấm áp, không muốn nghĩ ngợi nữa, tiếp tục tiến về phía trước, một bước, hai bước, ba bước...

"Kiều Ý." Thẩm Ngôn Khanh thầm gọi cái tên này trong lòng, tới bước thứ tư, cô ấy quay lại.

Là phòng nào, cô ấy không có ấn tượng nên chỉ có thể đi gõ từng phòng.

"Ngại quá..."

"Xin lỗi..."

"Rất xin lỗi..."

***

Cuối cùng nhìn thấy cửa một căn phòng khép hờ, Thẩm Ngôn Khanh trực tiếp đẩy cửa nhìn thấy Kiều Ý đang ngồi dưới đất, ôm đầu gối khóc.

"Kiều Ý..."

Cô tưởng mình nghe nhầm, nhưng rõ ràng là giọng của Thẩm Ngôn Khanh, lúc cô ngẩng đầu lên chính là Thẩm Ngôn Khanh, nhưng sao cô ấy lại quay lại?

Thẩm Ngôn Khanh quỳ xuống đỡ cô dậy, nhưng Kiều Ý lại kiêu ngạo hất tay cô ấy ra, tiếp tục khóc: "Không phải chị nói không cần gặp mặt sao?"

"Cho tôi chút thời gian, để chúng ta đều bình tĩnh lại, được không?"

Có nghĩa là... Kiều Ý lấy mu bàn tay quệt nước mắt, nhịn không được liền cười, vậy mà Thẩm Ngôn Khanh lại quay về, cô ấy quay lại. Kỳ thực, mừng rỡ như điên cũng không đủ để miêu tả Kiều Ý lúc này, trái tim cô như một quả bóng cao su bị đánh, lên rồi lại xuống.

"Ừm! Vậy thì... về sau chúng ta có thể gặp lại nhau không?"

Kiều Ý hỏi câu hỏi này một cách đầy mong đợi, nhưng Thẩm Ngôn Khanh lại trả lời: "Tạm thời vẫn không nên gặp mặt."

Nếu là vấn đề thời gian, Kiều Ý có thể chờ, cô sợ chờ đợi đáp án phủ định hoặc là vĩnh viễn không có đáp án.

Thẩm Ngôn Khanh trả lời như vậy, chỉ để cho có lệ thôi sao?

***

Nhị công tử nhà họ Diệp về nước, điều này dấy lên một đợt sóng không nhỏ ở Thụy Đạt.

Người căng thẳng nhất chính là Diệp Vũ, bởi vì việc đầu tiên Diệp Tĩnh làm khi trở về Trung Quốc chính là lấy lại cổ phần của mình, sau đó bắt đầu điều tra tình hình tài chính của các bộ phận trong Thụy Đạt.

Diệp Vũ không có nhiều sự nhạy bén trong kinh doanh nên Diệp Hoài Tông không tin tưởng giao Thụy Đạt cho anh ta một mình lo liệu. Diệp Tĩnh tuy kém Diệp Vũ ba tuổi nhưng lại trưởng thành hơn Diệp Vũ trong việc phán đoán và đưa ra quyết định.

Lần này Diệp Tĩnh về nước, chính là muốn khắc phục vấn đề nội bộ của Thụy Đạt, thậm chí tổ chức lại ban giám đốc sau khi hoàn thành việc hạch toán.

Sau chuyện lần trước, Thẩm Ngôn Khanh rõ ràng cảm thấy Diệp Vũ là một quả bom hẹn giờ, nếu Diệp Tĩnh trở về để chấn chỉnh ban giám đốc, quyền lực của Diệp Vũ nhất định sẽ bị giảm sút, đây có lẽ là ý đồ của Diệp Hoài Tông, Thụy Đạt không thể đưa cho một bao cỏ quản lý.

Một quả bom hẹn giờ không có giá trị sử dụng, theo phong cách thường ngày của Thẩm Ngôn Khanh, không cần thiết phải giữ nó bên mình. Có lẽ bị ai đó ảnh hưởng, Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy mình nên hủy bỏ hôn ước với Diệp Vũ.

"Chị dâu, sao chị có thời gian đãi em bữa tối thế này?"

Bạn học cũ nhiều năm và là cổ đông lớn nhất của Thụy Đạt, Thẩm Ngôn Khanh có quá nhiều lý do để mời Diệp Tĩnh một bữa tối.

"Mời bạn học cũ đi ăn tối cần lý do à?"

Diệp Tĩnh và Thẩm Ngôn Khanh cùng tuổi, theo tiêu chuẩn phân loại của Thẩm Ngôn Khanh, hắn thuộc nhóm "lợi nhuận". Ngoài ra, nhà họ Diệp và họ Thẩm đã có luôn có quan hệ làm ăn, mối quan hệ khá tốt.

"Đừng gọi em là bạn học cũ, chị là chị dâu em đấy." Diệp Tĩnh nửa đùa nửa thật nói.

"Đám cưới của tôi và Diệp Vũ đã bị hủy bỏ, từ nay về sau cô không cần phải gọi tôi là chị dâu nữa."

Quả nhiên Diệp Tĩnh không hề ngạc nhiên chút nào, người phụ nữ như Thẩm Ngôn Khanh gả cho anh trai hắn mới lạ đây. "Ồ, cuối cùng cậu cũng tìm được người phù hợp rồi à?"

"Không, tôi chỉ cảm thấy tôi và anh ấy không hợp."

Hai người vừa ăn vừa thảo luận về tình hình công ty, Thẩm Ngôn Khanh đương nhiên sẽ không can thiệp vào chuyện của Thụy Đạt, nhưng Diệp Tĩnh vừa trở về không lâu, nhiều chuyện chưa đi vào quỹ đạo, Thẩm Ngôn Khanh đã cho hắn một cái nhìn tổng quan về tình hình thị trường phim truyền hình trong nước hiện nay.

"Diệp Tĩnh." Lúc hắn chuẩn bị ăn xong, trong đầu Thẩm Ngôn Khanh chợt nảy ra một điều gì đó, "Tôi có thể hỏi cậu về một người được không?"

"Cái gì?" Diệp Tĩnh không hiểu Thẩm Ngôn Khanh có ý gì: "Ai?"

"Kiều Ý."

Dù sao Kiều Ý và Diệp Tĩnh cũng là quan hệ anh em nên Diệp Tĩnh cũng biết hoàn cảnh của Kiều Ý. Hắn có chút kinh ngạc, tại sao Thẩm Ngôn Khanh lại...

"Ngôn Khanh, cậu biết em ấy?"

Thẩm Ngôn Khanh khẽ gật đầu, "Không sai, tôi muốn ký hợp đồng với cô ấy."

Đây không phải là muốn câu trộm người sao? Diệp Tĩnh suy nghĩ một chút: "Hoàn cảnh của em ấy có chút đặc biệt, tôi có chút tò mò, tại sao cậu lại muốn câu trộm em ấy vậy?"

Thẩm Ngôn Khanh không có hứng thú với mấy người ở Thụy Đạt, duy chỉ để ý một diễn viên nhỏ.

"Tôi biết em ấy là em gái cậu." Thẩm Ngôn Khanh đặt ly rượu trong tay xuống, cô ấy tự nhiên nói, "Tôi muốn một diễn viên nhỏ, chắc không khó lắm phải không?"

Thẩm Ngôn Khanh và Diệp Vũ đã đính hôn lâu như vậy, cô ấy cũng biết một chút chuyện nhà họ Diệp.

"Nếu em ấy đồng ý thì xử lý theo trình tự pháp luật, cậu muốn đào ai cũng không có vấn đề gì." Diệp Tĩnh bỗng nhiên nghiêm mặt: "Ngôn Khanh, cậu không phải muốn đào rỗng Thụy Đạt đấy chứ?!"

"Đào rỗng Thụy Đạt? Diệp Tĩnh, cậu đánh giá cao năng lực của tôi quá rồi."

Cái gọi là thủ tục pháp lý tất nhiên ám chỉ việc thanh toán số tiền bồi thường thiệt hại là 300 vạn phí vi phạm hợp đồng.

"Tôi biết tình huống của Kiều Ý rất đặc thù, cậu có thể nói bác Diệp yên tâm, nếu tôi ký hợp đồng với em ấy chắc chắn sẽ chăm sóc em ấy."

Thẩm Ngôn Khanh biết nói như vậy thì Diệp Tĩnh sẽ không tiếp tục từ chối nữa, Diệp Hoài Tông đưa Kiều Ý tới Thụy Đạt đơn giản là muốn giữ đứa con gái ngoài giá thú này dưới trướng của mình. Đến cùng cũng xuất phát từ sự quan tâm, chẳng qua sự quan tâm này với Kiều Ý mà nói là một loại giam cầm.

Chỉ cần Kiều Ý còn ở dưới mí mắt nhà họ Diệp, mặc kệ là ở Thụy Đạt hay là Sâm Văn, Thẩm Ngôn Khanh tin Diệp Hoài Tông sẽ không có ý kiến.

Nghe Thẩm Ngôn Khanh nói vậy, có thể đó là một cách tốt cho cả hai bên. Diệp Tĩnh biết quan hệ của Kiều Ý và hà họ Diệp vẫn luôn cứng nhắc, đặc biệt là với Diệp Vũ, thực ra Kiều Ý cũng là em gái anh, chuyện quá khứ đã qua đi, không cần phải làm nhau không vui mãi như vậy.

Diệp Tĩnh vẫn luôn không đồng ý với bố giam cầm Kiều Ý ở Thụy Đạt như vậy, làm thế dễ động tới mâu thuẫn của hai bên nên không phải lựa chọn sáng suốt, ngược lại để Kiều Ý sang phía Thẩm Ngôn Khanh, vừa lúc giảm bớt căng thẳng cho cả hai bên.

"Chỉ cần Kiều Ý không ý kiến vậy ok, tôi chỉ tò mò sao cậu lại muốn đào em ấy đi vậy?"

Tại sao lại muốn đào Kiều Ý đi? Hôm nay Thẩm Ngôn Khanh hẹn Diệp Tĩnh ra đây cũng không phải chỉ vì thay Kiều Ý chấm dứt hợp đồng, chỉ là đột nhiên nhớ tới chuyện này.

"Vì em ấy là một diễn viên tiềm năng."

Lý do này khiến Diệp Tĩnh cảm thấy có lệ quá rồi, hắn chỉ cười cho qua chuyện, cũng không hỏi thêm.

Nhưng theo quan điểm của Thẩm Ngôn Khanh thì đây không phải là có lệ, công tâm đánh giá thì Kiều Ý đúng là một diễn viên tiềm năng, nếu có nguồn lực tốt thì sẽ không khó để khiến cô ấy nổi tiếng.

Nhưng sau khi tự hỏi mình, Thẩm Ngôn Khanh thừa nhận đối với chuyện này cô ấy có mang theo cảm xúc cá nhân.

Ngày Kiều Ý đại náo ở nhà họ Diệp, cô ấy đưa Kiều Ý về nhà, từ hôm đó, Thẩm Ngôn Khanh liền muốn giúp cô một tay...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.