"Bỏ điện thoại xuống." Thẩm Ngôn Khanh nghiêm túc nói với An Bạch bốn chữ này. 
An Bạch ngoan ngoãn hạ cánh tay đang giơ lên xuống, "Đùa một chút được không? Giỡn mà..." 
Thật ra cô tò mò tại sao Thẩm Ngôn Khanh lại xem tư liệu của Kiều Ý, nhưng chuyện mà Thẩm Ngôn Khanh không muốn nói thì thần cũng không hỏi ra đáp án. 
"Người đẹp tức giận rồi? Đừng mà, thường cậu một bữa được mình ăn cơm cùng được không?" 
Có lẽ tính cách của Kiều Ý có phần giống An Bạch, cho nên lần đầu Thẩm Ngôn Khanh tiếp xúc với Kiều Ý liền có cảm giác quen thuộc, cô ấy cảm thấy cô là một phiên bản khác của An Bạch. 
Hai người đều thích cười, nhưng khi tiếp xúc mới nhận ra cả hai khác nhau. 
An Bạch là tiểu thư nhà giàu, từ nhỏ đến lớn mọi chuyện đều thuận lợi như thuyền trôi theo dòng nước, cậu ấy cười là cười cho mình xem, là nụ cười vô cùng đơn thuần. Mà Kiều Ý là cười cho người khác xem, để người khác thấy cô rất tốt... 
Kiều Ý là người luôn che giấu mọi thứ, nếu không phải tối ngày hôm đó, Thẩm Ngôn Khanh cảm thấy cô ấy luôn bị cô lừa gạt. 
"Thẩm, Ngôn, Khanh! Hồn cậu đi đâu rồi!" An Bạch gọi, không chỉ thất thần mà còn tận mấy giây/. 
Thẩm Ngôn Khanh lấy tư liệu trong tay An Bạch, "Cậu chọn chỗ đi." 
*** 
Kiều Ý uống xong ngụm sữa bò cuối cùng, cô dùng khăn giấy lau miệng nói: "Dì Băng, con đi đây." 
"Tới công ty à? Sao không 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/queo-vao-gl/3400272/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.