"Ngôn Khanh, hôm đó tâm trạng anh không tốt nên nặng lời với em, anh xin lỗi... Tối chủ nhật tới nhà anh ăn cơm được không? Bố mẹ anh muốn gặp em." 
"Ừ, thay em hỏi thăm sức khỏe của hai bác." 
*** 
Kiều Ý mở mắt ra, nhìn tấm poster trên tường như thường lệ: "Mẹ, chào buổi sáng~" 
Khi rèm cửa được mở ra, không có ánh nắng chói chang, thời tiết hôm nay u ám, hình như sắp mưa. 
Cô đẩy cửa phòng tắm ra, dòng nước ấm từ trên đầu chậm rãi chảy xuống, dù có bối rối đến đâu cô cũng sẽ không quên hôm nay là ngày gì. Sau khi tắm rửa sạch sẽ và thay một chiếc váy đen đơn giản, dì Băng đã chuẩn bị bữa sáng xong xuôi. 
Người phụ nữ bình thường khi đến tuổi trung niên, dáng người trở nên giống như quả bóng bay và bắt đầu tăng cân, nhưng dì Băng thì khác, có lẽ vì xuất thân là vũ công và chưa từng sinh con nên hôm nay dì Băng mặc một chiếc áo vest bó sát và áo phông, quàng khăn choàng màu nâu nhạt, nhìn phía sau trông giống như một cô gái trẻ. 
"Chào buổi sáng, dì Băng!" 
"Ăn sáng đi, hôm nay dì sẽ đi cùng con... tới thăm mẹ con." 
"Dạ." 
Hai năm, đã hai năm Kiều Ý không đi cùng dì Băng tới nghĩa trang, sao trước đây cô có thể ngu ngốc và bướng bỉnh như vậy? Dì Băng không có gia đình mà cô lại bỏ ra ngoài, đáng trách. 
Bức ảnh đen trắng không có nụ cười trên bia mộ nhìn luôn trẻ trung như 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/queo-vao-gl/3400266/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.