Khi Kiều Ý đẩy cửa phòng bệnh ra, trong phòng im lặng, Thẩm Ngôn Khanh đang ngồi trên giường bệnh, cô ấy cẩn thận đóng quyển truyện. Tiểu Nhược còn đang truyền dịch, vẫn còn hơn nửa bình, bây giờ cô bé đang nằm trên giường ngủ. 
"Chuyện gì vậy?" 
Kiều Ý không dám nói lớn tiếng, cô sợ đánh thức bé. 
Thẩm Ngôn Khanh cũng nhận ra có người ở đằng sau, cô ấy quay đầu nhìn lại, Kiều Ý hà hơi vào bàn tay, vẻ mặt vội vàng hỏi. 
"Chúng ta ra ngoài đi." 
"Ừm." Kiều Ý nhìn Tiểu Nhược nằm trên giường, cô gật đầu đáp. 
Đêm qua Tiểu Nhược bắt đầu phát sốt, cả đêm ở bệnh viện mãi không ngủ, cô bé cứ khóc đòi mẹ. Cô Trần cũng ngại không muốn gọi Kiều Ý lúc nửa đêm vì cô nghĩ tới làm từ thiện đã quá tốt rồi, không nên làm phiền người khác. 
Cũng may sáng sớm nay Thẩm Ngôn Khanh tới cô nhi viện, cô Trần không còn cách nào nên nhờ cô ấy tới đây cấp cứu. Không ngờ Tiểu Nhược thấy Thẩm Ngôn Khanh tới liền hỏi: "Mẹ Thẩm Thẩm, mẹ Kiều Kiều đâu ạ?" 
Thẩm Ngôn Khanh dỗ một hồi lâu Tiểu Nhược mới nhắm mắt lại, ngày hôm qua đã không ngủ cả đêm, một cô bé làm sao có thể chịu được. Nhưng sáng nay đã hạ sốt không còn nguy hiểm nữa. 
"Chị, cảm ơn chị." 
"Cô không cần cảm ơn tôi." Thẩm Ngôn Khanh thấy người này có ý khác, chỉ vì tụi nhỏ gọi cô một tiếng mẹ, cô liền gánh thêm trách nhiệm? "Cô thì sao, coi việc chăm sóc trẻ con làm 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/queo-vao-gl/3400262/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.