Giọng điệu này, ánh mắt này? Thực sự bị nhận ra sao?!
Kiều Ý mơ hồ nhớ lại tình huống tương tự khi cô được nhận ra trên đường vào năm ngoái.
Lúc ấy cô còn không thể tin được có người nhớ được cô, xem ra cô cũng không kém cỏi tới mức đó~
Chẳng lẽ lần này đụng phải mỹ nữ hâm mộ mình?
Thấy đối phương có chút nghi hoặc ánh mắt quét khắp người mình, Kiều Ý vẫn cười tự tin, trên mặt lộ ra vẻ đùa giỡn. Hai người đẹp không ngừng dùng ánh mắt để trao đổi...
"Ừm, là tôi." Kiều Ý không kiềm chế được nên mở miệng nói trước, hơn nữa hôm nay trên người cô vừa vặn có một tấm ảnh có chữ ký, "Cái này cho cô, trùng hợp là có, không phải lúc nào tôi cũng mang theo trên người đâu."
Thẩm Ngôn Khanh mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm bức ảnh có chữ ký, hôm nay tâm trạng của Kiều ý đặc biệt tốt, vì thế cô đẩy Tiểu Nhược tới gần Thẩm Ngôn Khanh, "Người đẹp, ôm giúp tôi một chút."
Sau đó tìm điện thoại từ trong túi.
"Cô..." Thẩm Ngôn Khanh chưa kịp nói gì thì một đứa trẻ đã bị "treo" trên người cô, đây là cái gì đây?
Tiểu Nhược cũng rất phối hợp, hai bàn tay nhỏ bé ôm chặt cổ Thẩm Ngôn Khanh, cô bé dùng đôi mắt to ngây thơ nhìn cô ấy chằm chằm, chớp chớp rồi vô thức hét lên: "Mẹ!"
Đứa nhỏ này, sao lúc nào gặp gái đẹp cũng gọi mẹ thế!
"Nếu đã gặp nhau chính là hữu duyên, chụp ảnh chung
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/queo-vao-gl/3400252/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.