Chương trước
Chương sau
Những chuyện này, Thẩm Kiều vốn không muốn nói với bất kì ai, ngay cả tiểu Thu, cô cũng giấu diếm.

Cô bị lão Trâu lựa chọn đi thi hành nhiệm vụ ba tháng, cha của Giản Dư Mặc qua đời, sau đó việc kinh doanh gặp khó khăn, bởi vì có quá nhiều đảkích nên uống rượu rồi tai nạn xe cộ, hôn mê nửa tháng mới tỉnh. Bởi vìnhiệm vụ nên cô ở châu lục khác, không thể ở bên cạnh anh, rồi sau đó,cô lại bị thương. Khoảng thời gian đó, quả nhiên là hai người bọn họ họa vô đơn chí.

Đợi đến khi tất cả mọi thứ đều kết thúc thì thươngthế của hai người bọn họ cũng tốt lên rồi khỏi hẳn, chuyện làm ăn buônbán của Giản Dư Mặc cũng cải tử hoàn sinh, cô cũng trở lại cuộc sống học tập tĩnh lặng. Cho dù cuộc sống có vẻ vẫn bình yên như trước, nhưngcũng không thật sự bình yên như vậy. Sự tĩnh lặng dưới mặt hồ, giống như là lén tồn tại gợn sóng. Hai người bọn họ cẩn thận, mặc dù biết rõ cógợn sóng tồn tại, nhưng vẫn ăn ý ai cũng không chạm vào. Vốn tưởng rằngchỉ cần không đề cập đến, hai người bọn họ, cuộc sống của bọn họ, cũngsẽ không có điều bất thường.

Tiểu Thu nắm tay Thẩm Kiều, vẻ mặt nặng nề: "Tại sao không nói ra?"

Thẩm Kiều cười khổ lắc đầu, "Không phải nói ra chỉ khiến mọi người tăng thêm muộn phiền sao, có thể thay đổi được gì đây? Vào thời điểm đó không thể buông bỏ Giản Dư Mặc. Huống chi, năm năm tình cảm cùng ba tháng chungđụng, tiểu Thu cậu nói xem, cái nào đáng quý trọng hơn?" Thẩm Kiều cười, nhưng nước mắt lại trào ra vành mắt, không tiếng động chảyxuống.

Bởi vì thi hành nhiệm vụ, cô và Dương Kiền còn có những đội viên khác phải sống chungba tháng, bởi vì nhiệm vụ yêu cầu, thậm chí có một lần, cô và Dương Kiền đã đóng giả là tình nhân. Vì vậy cô và anh cùng xuất hiện trong dạtiệc, xã giao, anh đưa cho cô khuyên tai thạch anh màu tím xinh đẹp, bọn họ ngồi trên đu quay trọc trời ngắm pháo hoa, dưới ánh mắt của nhiềungười đó là "Tình yêu ngọt ngào say đắm". Tất cả mọi người đều biết đólà giả, vì vậy tự hiểu trong lòng, nhưng chỉ có hai bọn họ biết rằng,tình yêu này đã không thể là giả nữa rồi.

Bọn họ quen biết nhiềunăm rồi, ở bộ tuổi mới biết yêu, Dương Kiền đã từng thổ lộ với cô, nhưng khi đó cô không thích anh, cô không thích bộ dáng công tử cà lơ phấtphơ của anh, thậm chí còn không muốn thân cận với anh. Bọn họ có cùngmột nhóm bạn, cô có thể bình tĩnh đối đãi với mọi người, nhưng mà khôngcó biện pháp chung đụng với Dương Kiền giống như với những người bạnkhác, chỉ cần thấy anh, cô sẽ không vui. Thiếu niên ôn tồn nho nhã giống như Giản Dư Mặc, mới chính là ánh mặt trời trong lòng cô. Vì vậy côghét Dương Kiền, thích Giản Dư Mặc; cự tuyệt Dương Kiền, ra nước ngoàihọc cùng Giản Dư Mặc.

Thẩm Kiều chưa từng nghĩ tới, đối với anh, cô lại xuất hiện cảm giác “khácthường" như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ tới, ngắn ngủn ba tháng mà thôi,cô lại di tình biệt luyến, yêu một người mà cô cực kì ghét —— DươngKiền.

Cô đã từng rối rắm, đã từng khổ sở, cũng không rõ đoạn tình cảm kia, rốt cuộc là xúc động nhất thời hay là tình yêu khắc cốt ghitâm, cô không dám khẳng định mình có muốn buông tha năm năm tình cảm, để đi tiếp nhận phần tình cảm ngoài dự đoán này hay không.

Sau đó,cô vẫn lựa chọn Giản Dư Mặc. Nhưng thực tế khách quan lại cho cô một cái tát nặng nề, cô đã không có biện pháp tiếp tục yêu Giản Dư Mặc, cô đãquá sai lầm, nhưng rốt cuộc không có biện pháp để quay đầu lại.

Tất cả đều do cô, cho nên cô không có lập trường quản lí Giản Dư Mặc, càngkhông có biện pháp quay đầu lại tìm Dương Kiền. Là lỗi của cô, vì thế cô phải trả giá.

Giản Dư Mặc dường như biết Thẩm Kiều đã rõ ràngchuyện của anh và lris, vì vậy từ ngày đó, sau bao nhiêu năm chưa từngcắt đứt liên lạc, Giản Dư Mặc đã cắt đứt điện thoại với Thẩm Kiều. ThẩmKiều không biết Giản Dư Mặc có tính toán gì, nhưng dù sao lris đã có đứa bé của anh, về tình về lý, anh cũng không nên vứt bỏ lris. lris là côgái cực kỳ kiêu ngạo, nhưng cô ấy lại nhân nhượng vì lợi ích toàn cục,chạy về Trung Quốc, đi đường vòng chỉ vì muốn có Giản Dư Mặc, đổi lại là bất kỳ ai cũng sẽ cảm động, huống chi là Giản Dư Mặc đã có con vớilris.

Nếu như ở bên cạnh lris, Giản Dư Mặc có thể tìm được hạnh phúc, Thẩm Kiều sẽ chân thành chúc phúc cho bọn họ.

Đảo mắt đã đến đêm 30, Thẩm Kiều và Thẩm Du cùng với cha mẹ đón giao thừa,sau mười hai giờ, bọn họ vào trong viện để đốt pháo hoa. Khắp bầu trờilà ánh đỏ của pháo hoa mà bọn họ đốt, tất cả mọi người cùng cười vui,chỉ có Thẩm Kiều nhìn chằm chằm bầu trời nở rộ những đóa hoa vàng rực,nước mắt lại chảy ra. Cô cố gắng ngửa mặt lên, cho rằng làm như vậy nước mắt sẽ không tùy ý như vậy, nhưng mà không như mong muốn.

Thẩm Du đưa bàn tay đang đeo găng chemắt của cô, nước mắt thấm ướt găng tay của anh, man mát lành lạnh dánlên mắt của cô. Thẩm Du nói: "Ăn mừng năm mới mà còn chảy nước mắt, thật là dung tục?"

Thẩm Kiều mở tay của anh ra, nâng hai tay lên,dưới tình huống Thẩm Du không hề đề phòng, kéo tay áo của anh ra, hunghăng cắn một phát lên cánh tay da mịn thịt mềm.

Thẩm Du bị đau, gào thét thảm thiết “Oa”. Thẩm Kiều vui vẻ, nhìn bộ dáng cực kỳ tức giận của Thẩm Du, cười không dậy nổi.

Buổi chiều ngày mồng một đầu năm, rốt cuộc Thẩm Kiều cũng nhận được điệnthoại của anh. Ở đầu bên kia điện thoại Giản Dư Mặc im lặng, Thẩm Kiềucũng phối hợp không nói lời nào. Một lúc lâu sau, Giản Dư Mặc chợt bậtcười: "Chẳng lẽ đã ghét như vậy rồi, cũng không có lời nào muốn nói à?"

Do dự một lát, Thẩm Kiều nói: "Năm mới vui vẻ."

Giản Dư Mặc thu hồi nụ cười, trầm giọng lẩm bẩm: "Kiều, thật sự, không có lời nào để nói à?"

Giản Dư Mặc đã về nước, anh nói muốn dẫn Thẩm Kiều đến một chỗ. Sau khi cúpđiện thoại, Thẩm Kiều liền lái ô-tô đến khách sạn đón anh. Cách lầntrước bọn họ gặp mặt, đã là nửa năm. Có đôi khi thời gian thật là nhẫntâm, có thể khiến người ta gặp rắc rối, còn có thể khiến hai người đãtừng yêu nhau thành người lạ, khiến những người quen thuộc nhất đứngtrước mặt nhau, nhưng trái tim lại cách xa nghìn vạn dặm.

Theo sự chỉ dẫn của Giản Dư Mặc, chậm rãi lái xe ra khỏi nội thành, đi ngangqua một tiệm hoa nhỏ, Giản Dư Mặc xuống xe mua một bó bách hợp. Xe tiếptục đi tiếp, bốn phía dần trở nên vắng vẻ hoang vu, cuối cùng dừng lại ở một công viên tưởng niệm.

Giản Dư Mặc nghiêng đầu nhìn ThẩmKiều, ánh mắt thâm sâu: "Đã rất lâu rồi chưa đến gặp ba, coi như hôm nay đi cùng anh, được không?"

"Ừ." Thẩm Kiều gật đầu, mở cửa xuống xe.

Đi sau Giản Dư Mặc, leo lên bậc thang. Thời tiết lạnh và hanh khô, giólạnh giống như dao găm thổi trên mặt, da mặt đau như cắt. Thẩm Kiều rụtcổ lại, không dám rớt lại ở phía sau, nhắm mắt theo đuôi.

KhiGiản Dư Mặc dừng lại trước mộ phần của cha mình thì Thẩm Kiều đã hơi thở hổn hển. Trên bia mộ là ảnh chụp rất rõ nét, cha Giản cười ôn hòa, giữa hai hàng lông mày giống Giản Dư Mặc đến mấy phần, so ra thì Giản Dư Mặc có thêm mấy phần chí khí thư sinh. Thẩm Kiều đã từng gặp cha Giản mấylần, khi ông tạ thế thì cô và Giản Dư Mặc đều không ở trong nước, thậmchí Giản Dư Mặc còn không kịp chạy về để nhìn ông một lần cuối, vì thế,mỗi lần nhắc tới Giản Dư Mặc thường ảo não không thôi.

Giản Dư Mặc đặt hoa trước bia mộ, mở một chai rượu trắng ra, vẩy rượu trước mộ, lại đốt ba điếu thuốc, để bên cạnh.

Giản Dư Mặc nói: "Cha, hôm nay là mồng một đầu năm, con và Thẩm Kiều vội tới chúc tết ngài."

Thẩm Kiều vội vàng nói: "Bác, chúc mừng năm mới."

Sau đó Giản Dư Mặc liền trầm mặc đứng trước bia, khẽ nhíu đầu lông mày. Gió lạnh làm rối loạn tóc của anh, khiến môi anh khô nứt. Thẩm Kiều đứngbên cạnh anh, im lặng không nói một lời.

Không biết đã trải qua bao lâu, Giản Dư Mặc chợt nói: "Thẩm Kiều, nói tạm biệt với cha đi."

"À?" Thẩm Kiều nghi ngờ nhìn về phía anh.

Giản Dư Mặc cười, quay đầu lại nhìn Thẩm Kiều, "Chúng ta chia tay thôi."

Rốt cuộc anh vẫn nói ra. Khoảnh khắc này, đối với anh mà nói, có lẽ là thực sự được giải thoát. Anh hao tổn tâm tư để trói buộc cô ở bên cạnh,nhưng anh đã mệt mỏi, không trói nổi nữa.

Giản Dư Mặc ngoái đầulại nhìn tấm hình trên tấm bia: "Em là con dâu mà cha đã nhận định, hômnay dẫn em đến thăm ông, chính là muốn ông biết chúng ta đã chia tay,mặc dù đã khiến ông thất vọng, nhưng mà tin rằng ông sẽ tha thứ ."

Thẩm Kiều cắn cắn môi, không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy dưới cuống họngcó cảm giác chua xót, tranh nhau dan lên, vọt tới lỗ mũi, tràn ra vànhmắt.

"Không chỉ mấy ngày nay, mà từ trước đến nay vẫn ở cùnglris, bây giờ cô ấy mang thai, muốn kết hôn với cô ấy. Thẩm Kiều, thậtxin lỗi."

Trầm ngâm trong chốc lát, Giản Dư Mặc tiếp tục nói:"Nhưng mà anh cũng biết, đã sớm không còn yêu, đối với chúng ta mà nóitách ra mới là sự giải thoát, có thể chạy theo tình yêu mà mình muốn,không cần lo lắng sợ hãi, chần chừ không tiến lên."

"Giản. . . . . ."

Giản Dư Mặc ngắt lời Thẩm Kiều, nhắm mắt lại, chợt nở nụ cười: "Thật ra thìkhi đó, quả thực việc buôn có xuất hiện vài vấn đề, nhưng mà còn lâu mới phá sản, nghiêm trọng như vậy, đây cũng là lí do tại sao sau đó có thểdễ dàng ‘cải tử hoàn sinh’ như vậy, ngay cả tai nạn xe cộ, cũng chỉ làmột màn kịch tự biên tự diễn thôi, không có tổn thương não bộ, cũngkhông có chuyện hôn mê, chỉ là bị thương ngoài da, thông đồng với bác sĩ và y tá, bảo bọn họ phối hợp, khi ‘hôn mê’ bác sĩ gọi điện thoại thôngbáo, cũng là lừa gạt ."

Nói xong, Giản Dư Mặc mở hai mắt ra, nhìn Thẩm Kiều đã hóa đá, ngón tay của anh chậm rãi lướt qua gò má lạnh lẽocủa cô, nhẹ nhàng lướt qua bờ môi khô khốc của cô, "Kiều, còn yêu haykhông, sao có thể không cảm thấy? Vì nhiệm vụ, phải sống chung lâu ngàyvới Dương Kiền, không thể nào không lo lắng, từ lúc mới bắt đầu đã biếtrõ, chỉ cần trái tim em ở cùng với anh ta, nhất định sẽ yêu anh ta. Vìkhông muốn em rời đi, mới không thể không ra hạ sách này. Bởi vì anhbiết rõ, dưới tình huống đó mà phải xa nhau, sẽ là thời điểm em tuyệtvọng nhất, ở bên cạnh em, anh có thừa thời gian để bù đắp, khiến em tiếp tục yêu. Cho rằng như vậy là đủ rồi, thậm chí còn hiểu rõ hơn so vớichính mình," Giản Dư Mặc cười khổ lắc đầu, "Nhưng mà, đã sai rồi."

Thẩm Kiều khiếp sợ với những câu nói của Giản Dư Mặc, hồi lâu cũng khôngbiện pháp thoát khỏi cơn chấn động. Giản Dư Mặc không phá sản, không bịthương, anh làm tất cả mọi thứ đơn giản là muốn vãn hồi chính mình.

Vậy cô làm những chuyện đó vì cái gì?

Không đúng, không thể trách Giản Dư Mặc, chỉ trách trái tim cô không kiênđịnh, cô không tin mình có thể yêu Dương Kiền hơn Giản Dư Mặc, cô chorằng khi đó chẳng qua là nhất thời động lòng, thời gian lâu dài, loạicảm giác đó nhất định sẽ chậm rãi tiêu tan ở trong lòng.

Đâu chỉGiản Dư Mặc không hiểu cô, ngay bản thân cô, cũng không hiểu rõ chínhmình. Thẩm Kiều, hai mươi mấy năm qua, mày làm thế nào để sống hồ đồ như vậy?

"Trói buộc được rồi, nhưng không giữ được trái tim của em,em nói em không yêu anh ta nhưng trái tim vẫn bị chiếm giữ, thế nhưngsau khi thật sự yêu anh ta, anh làm gì có nơi dừng chân? Thẩm Kiều, cóbiết không, trong hai năm qua, anh có bao nhiêu oán hận?

"Người bên cạnh mình thỉnh thoảng lại mất hồn, không còn vui vẻ cười nói,trong đôi mắt sáng ngời luôn xen lẫn cảm xúc phức tạp, thậm chí, cònkhông muốn anh chạm vào." Giản Dư Mặc khổ sở nhắm mắt lại, bất lực lắcđầu: "Thật sự không dám chắc, có những khi, có phải em tưởng tượng anhthành người khác hay không? Con gấu Teddy kia, còn có khuyên tai thạchanh, mặc dù em không nói, nhưng anh cũng biết đó là anh ta đưa. Mặc dùđã ném gấu Teddy vào phòng chứa đồ, nhưng lại thường xuyên đi vào phòngchứa đồ rồi đứng trước mặt nó, suy nghĩ mất hồn, khi đó, là nhớ tới ai?Còn đôi bông tai kia, lúc nào cũng đeo nó, thậm chí có khi nó không phùhợp với màu sắc của quần áo, cũng không nguyện ý tháo xuống. Nói từtrường của thạch anh giúp thân thể khỏe mạnh, Kiều, rốt cuộc đó là lừagạt, hay chính là tự lừa dối bản thân?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.