Thẩm Kiều cất điện thoại đi, nghiêng đầu nhìn người bên cạnh, giọng nói hơikhàn: "Hôm nay cám ơn anh, làm anh chậm trễ bao nhiêu lâu, Thẩm Du sẽđến ngay bây giờ, anh cứ về trước đi."
Dương Kiền trầm ngâm nói: "Chờ cậu ta đến thì tôi sẽ đi."
"Vậy cũng được." Thẩm Kiều cúi đầu nghịch điện thoại di động. xung quanh mubàn chân mềm mại bị bầm tím, vấn đề không lớn, lúc này cũng không quáđau đớn, nhưng mà bác sĩ dặn dò tốt nhất là nên nghỉ ngơi không nên đilại, nhưng trong nháy mắt khi nghe thấy giọng nói của Thẩm Du, cô cũngkhông biết làm sao mình lại không nhịn được mà chảy xuống vài giọt nướcmắt.
Sau khi bị ngã, ông chúlái xe điện cũng lo lắng cuống cuồng, trong lúc nhất thời không biếtphải làm gì, mà cô cũng bị dọa sợ không biết làm thế nào cho tốt. Nóiđến thật sự là khéo, đúng lúc đó lại có thể tình cờ gặp Dương Kiền điqua, cho nên anh đưa cô đến bệnh viện. Sau khi kiểm tra thì cũng khôngcó vấn đề gì lớn, hai tay ông chú đi xe điện run rẩy lấy ra mấy tờ nhândân tệ nhăn nhúm, nói muốn phụ trách tiền thuốc thang cho cô. Thẩm Kiềuthấy mình cũng không có vấn đề gì lớn, nên làm phiền Dương Kiền đuổi ông chú đó đi, cũng không cần ông phụ trách tiền thuốc thang.
"Này, anh có thể giúp tôi mua chái nước không?"
Dương Kiền nghe xong thì đứng dậy ra khỏi phòng bệnh, Thẩm Kiều lại tiếp đó dặn dò: "Tôi muốn cà phê."
Cuối hành lang có máy bán hàng tự động, Dương Kiền quay lại rất nhanh, cầmtrong tay một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-phai-yeu-anh/140100/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.