Lam
Vài Ba Chuyện Sinh Hoạt
“Anh Cảnh Mộ, mẹ lại ép em đi xem mắt nữa kìa!”
Nhân viên tiểu Mạc buồn rười rượi nằm sấp lên bàn, cả ngày đăm chiêu ủ dột.
Lý Cảnh Mộ nghe vậy không khỏi bật cười: “Cậu đã gần hai mươi bảy rồi, mẹ cậu nóng nảy cũng phải.”
“Có gì gấp cơ chứ, em mới hai mươi sáu!”
“Người già mà, ai không muốn con mình có một gia đình an ổn và cuộc sống ấm no.”
“Nhưng nếu người anh gặp không phải là người thích hợp thì sao? Các cụ ép em đi xem mắt như thế có ý gì chứ? Hạnh phúc miễn cưỡng không phải là hạnh phúc, hừ.” Tiểu Mạc úp sấp trên bàn càu nhàu than vãn.
Trong âm thanh ai oán của cậu ta, tầm mắt của Lý Cảnh Mộ không khỏi lạc đến chiếc nhẫn trên ngón áp út tay trái, khóe miệng bất giác nở một nụ cười dịu dàng.
Thời gian gặp anh yêu anh bên anh đã vượt qua con số bảy năm. Thậm chí thứ gọi là cái mốc bảy năm[1] bọn họ cũng đã cán qua rồi.
Danh tiếng Tiếu Vũ Triết xưa không bằng nay, có thể mời anh làm việc đều là khách hàng lớn nên đương nhiên không còn bận rộn như trước nữa. Vì Lý Cảnh Mộ tâm không chí lớn, chỉ cần tiệm photocopy nho nhỏ có thể duy trì cuộc sống thì cậu vẫn yên phận trông coi nó, dù nhân viên trong tiệm đến đến đi đi, cậu trước sau vẫn bình thản.
“Anh Cảnh Mộ, nghe nói anh và vị kia nhà anh cũng quen nhau nhờ xem mắt đúng không?”
Bị giọng của Tiểu Mạc lay tỉnh, Lý Cảnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-nhau-qua-buoi-xem-mat/52417/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.