Vốn chuyện con của người khác thì vợ chồng tôi không cam thiệp, nhưng Tôn Linh thì khác. Là cháu, là cô bé tôi coi như một đứa con, là chị em thân thiết của Tôn Anh nhà tôi, quả thực chúng tôi đều muốn Tôn Linh sống thật tốt. Giai đoạn trưởng thành ở tuổi vị thành niên rất quan trọng, sẽ tác động nhiều tới hình thành nhận thức, tư tưởng sống sau này.
Không phải Thư Nhiễm, có lẽ người bác là tôi đây mới là người chứng kiến quá trình lớn lên của Tôn Linh nhiều nhất. Nay tôi thấy con bé bị anh họ - con trai của Tôn Hải bắt bẻ.
Em làm rơi cái mô hình của anh hả?Không!Khi nãy em đứng đó nhìn mà!Nhìn thôi chứ em có đụng tới đâu!Tôn Linh hậm hực bỏ đi, cũng chẳng thèm chấp anh họ thua tận 4 tuổi. Là chắt đích tôn của Tôn gia, cậu bé mới 12 tuổi nhưng do được chiều chuộng nên hơi ngông cuồng.
Cháu gái tôi là thế, nó kiệm lời, nếu đổi lại là Tôn Anh, nhất định con gái tôi sẽ làm cho ra lẽ.
Tôi mang tới cho Tôn Linh một ly nước dâu mà con bé thích, rồi ngồi xuống bên cạnh.
- Lần sau cháu đừng bỏ đi như vậy, cũng đừng nhu nhược bỏ dở vấn đề. Thay vì nói bản thân, cháu hãy hỏi ngược đối phương có bằng chứng không. Chuyển từ phòng thủ sang tấn công, thể hiện khả năng giải quyết xung đột.
Không cần ngại cãi nhau, bản thân mình phải tự mình bảo vệ, không phải tác động vật lý mà bằng lời nói.
Tôn Linh cẩn thận nhận
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-nhanh-cuoi-voi-yeu-ben/3742397/chuong-61.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.