Chân tôi còn chưa chạm đất, cả người đã bị Tôn Hưng kéo ra khỏi xe.
Tôi vùng vằng giẫy giụa.
- Anh bỏ ra.
- Em đau.
Tới khi tôi nhăn nhó nói đau, anh ấy mới dừng lại và ý thức được lực tay của mình quá mạnh mẽ.
- Xin lỗi em.
- Vì?
- Mọi chuyện. Bữa tối, Thư Nhiễm, và làm em đau.
Lòng tôi dịu xuống đôi phần. Ít nhiều thì anh ấy đã xin lỗi và liệt kê không sót lỗi gì.
-Ừm!
Tôi thở dài, chui ngược vào xe để lấy túi xách và chỗ bánh ngọt vừa mua. Vẫn là tôi đi trước, Tôn Hưng đi sau.
Đột ngột tôi bị Tôn Hưng vác lên vai anh ấy, nhẹ nhàng, nhanh gọn, chính xác.
- Nào...Anh làm gì vậy? Thả em xuống, em tự đi, thả emmmm raaaaa.
- Chừng nào hết giận thì mới được thả.
- Hết rồi.
- Chưa hề. Anh đợi em nhưng em lại đi trước mà không đợi anh, rõ ràng vẫn còn anh ách trong lòng.
- Anh cứ làm như em là cái máy, anh vặn công tắc một nhịp liền có thể từ mếu thành cười không bằng.
Người tôi vất vưởng trên vai Tôn Hưng, vào tới nhà liền được anh ấy đặt ngồi trên quầy bar ở phòng bếp.
Tôi không hiểu sao anh ấy không cho tôi hạ cánh xuống sofa hoặc về phòng ngủ, chỉ đành đợi chồng cất bánh vào tủ lạnh xong.
Tôn Hưng khom người tháo giày cao gót của tôi ra, rồi anh nheo mắt nhìn tôi, đèn từ tủ rượu dọi vào khiến đường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-nhanh-cuoi-voi-yeu-ben/3704192/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.