Một đống bánh sinh nhật xếp la liệt của mọi người đem tới và nhiều vị khách chu đáo gửi tận nhà để chúc mừng người đứng đầu Tôn gia.
Như dự đoán, chiếc bánh của tôi lọt thỏm, tôi ái ngại không biết sau bữa tiệc nó có được mở ra hay sẽ đem cho người làm hoặc đổ bỏ nữa.
Tôi cứ thi thoảng lại liếc chiếc bánh của mình, và thầm hi vọng ai đó nhận ra nó khác biệt, đặc biệt và hoan hỉ cắt nó ra.
Tôn Hưng tinh ý và thấu hiểu nỗi niềm của tôi. Anh ấy ngồi bên tôi, cầm tay vuốt ve dịu dàng.
Khi những lời chúc tụng có cánh đã xong xuôi, đến phần cắt bánh khiến tụi trẻ con lít nhít nháo nhác mong chờ. Thấy bà nội Tôn ngó qua mấy chiếc bánh lớn, hoa hoét cầu kỳ với vẻ điềm nhiên, thì tôi chắc rằng bánh của mình sẽ bị quên lãng.
Tôn Hạo cười cười, nói đùa đùa ý giận dỗi.
- Bà nội, còn bánh của cháu nữa. Cháu đích thân mua về mà bà không thử một chút, e là cháu sẽ bị buồn đấy. Cháu tin là bà sẽ thích.
Ai nấy đều nhìn về chỗ bánh xếp một lố với nhau, tò mò không biết bánh nào của Tôn Hạo. Tôi nghe mấy chị họ thì thầm gần mình.
" Thằng nhóc Tôn Hạo đúng là láu cá. Chúng ta còn chả biết bà thích bánh gì, chỉ đặt những loại hoa mỹ to oạch, vẫn chẳng khiến bà quý chúng ta hơn thằng cháu ấy. Ghi nhớ đi, biết đâu sẽ có lúc hữu ích".
Tôi nghe chăm chú nhưng mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-nhanh-cuoi-voi-yeu-ben/3704176/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.