Lam Ngọc xong xuôi hết mọi việc thì cũng đã gần 7 giờ tối. Cơn mệt mỏi liền bao trọn lấy cô luôn. Lam Ngọc ngồi bệt luôn xuống sàn nhà bệnh viện lạnh ngắt. Đầu cô tựa vào tường. Ánh mắt mông lung nhìn lên bóng đèn sáng trên trần.
Cô cũng chẳng rõ bản thân ngồi đó bao lâu cho đến khi một bóng đen che khuất mọi ánh sáng của cô.
Khuôn mặt góc cạnh nam tính đang cúi xuống ngang với khuôn mặt cô. Hơi thở ấm áp lan toả, hoà quyện với hơi thở yếu ớt của cô.
Lam Ngọc ngơ ngẩn nhìn người đàn ông trước mặt. Bốn mắt nhìn nhau chằm chằm.
Thời gian trôi đi trong vô thức. Cô nhìn thấy sự thay đổi của đồng tử trong mắt Khương Thành Khúc. Sự thay đổi liên tục mang theo hình ảnh phản chiếu của cô.
Anh là người phá tan cuộc đấu mắt không hồi kết này trước.
"Đứng dậy. Đi ăn."
Lam Ngọc ngơ ngác nhìn bóng dáng cao lớn của anh đang đứng. Anh trông có vẻ thiếu kiên nhẫn với sự ngây ngô của cô.
"Chẳng nhẽ em không nhớ tôi là ai sao?"
"Không phải...."
Cô nuốt nước bọt rồi bám lấy bờ tường đứng dậy.
"Sao anh lại ở đây?"
Khương Thành Khúc bật cười. Anh với lấy túi áo rồi rút ra một điếu thuốc.
Lam Ngọc nhíu mày định lấy tay cầm lấy điếu thuốc rồi lại thôi.
"Không được hút thuốc ở bệnh viện, sẽ ảnh hưởng đến các bệnh nhân khác."
"Tôi không hút, đến cả cái bật lửa tôi còn không mang theo thì em nghĩ tôi có thể hút thuốc sao?"
Cô im bặt không nói gì. Anh dựa vào hành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-di-mua-gio/123754/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.