Tôi thu dọn các ly rượu, bánh ngọt và hoa quả. Trong khi đó Hương Hương và Nam Dương tiến khách ra về. Từng tốp người rời đi. Mọi người đều ôm lấy chúng tôi chia buồn. Hôm nay là tang lễ của cha tôi.
Tôi chợt nhận ra từ lúc ở nghĩa trang về, mẹ liền lên nhà, không nói lời nào, cũng không xuất hiện để nói chuyện với khách. Tôi bỏ đĩa bánh đang dọn dở trên tay xuống. Tôi bước về phía Hương Hương và Nma Dương. Tôi ghé sát, nói nhỏ vào tai Hương Hương.
"Chị đi tìm mẹ. Chị hơi lo."
"Vâng chị đi an ủi mẹ đi. Em thấy mẹ không ổn lắm."
Tôi gật đầu với con bé rồi đi nhanh lên trên lầu. Tôi đến trước cửa phòng bố mẹ ở tầng hai. Tôi gõ cửa mấy cái rồi chậm rãi mở cửa ra. Không có ai. Tôi có chút lo lắng. Mẹ đi đâu được chứ. Tôi vội vàng mở tất cả các cửa phòng ra, vẫn chẳng thấy bóng dáng mẹ. Tôi liền chạy xuống dưới tầng. Vào phòng bếp, tôi đi luồn qua cửa kính. Cuối cùng tôi cũng nhìn thấy mẹ.
Bà ngồi trên chiếc ghế xếp bằng gỗ. Chiếc váy đen ôm lấy cơ thể thon gọn của bà. Tôi liền tiến đến ngồi ở chiếc ghế bên cạnh. Tôi những tưởng bà khóc. Nhưng bà đang cười. Nụ cười nhẹ như làn gió xuân.
Bất giác tôi nghĩ lại. Từ 3 ngày trước, khi phát hiện bố bị nhồi máu cơ tim ngay trên giường trong lúc ngủ, mẹ là người phát hiện đầu tiên. Bà hét to tên chúng tôi. Nhưng tất cả đã quá muộn, bố đã đi rồi. Bà không hề khóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quen-di-mua-gio/123751/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.