Kỷ Thanh Phỉ khóe mắt ươn ướt, hai tròng mắt càng thêm nhuận thủy, long lanh, nàng vặn vẹo, cũng không kịp bận tâm thân thể cơ hồ đã lộ ra toàn bộ, chỉ duỗi tay xuống, bắt lấy quần lót.
Vì thế một đôi tròn trịa thỏ ngọc, tuyết trắng nhũ thịt điểm hai nụ anh đào, cứ như vậy thình lình hiện ra trước mắt Tinh Thần.
Hắn quỳ sát hai đầu gối chủ nhân, chỉ mở ra vòng eo, đầu hơi ngẩng lên, liền ngậm lấy tiểu anh đào trước ngực nàng.
Kỷ Thanh Phỉ cả người chấn động, một bàn tay như cũ kéo dây quần đã buông được nửa, một tay khác chống trên vai Tinh Thần, dùng sức muốn đem hắn đẩy ra, nhịn không được khóc nức nở ra tiếng, âm thanh nghẹn ngào nói:
"Tinh Thần, ngươi làm sao dám, làm sao dám? Tinh Thần......"
Nàng từ Trung Nguyên đến Nam Cương, từ bắc trấn Vương phi người người hâm mộ, đến cổ mẫu người sái giáo, đã trải qua không ít chua xót cùng khúc chiết, nàng đã từng bị toàn thế giới phản bội, nàng hiện tại chỉ có Tinh Thần, duy nhất có thể tín nhiệm cũng chỉ có Tinh Thần.
Nhưng hắn không nghe lời nàng nói, hắn cho rằng hắn làm, là một chuyện thiên kinh địa nghĩa, nam nhân liếm mút đầu v* nàng, căn bản là nghe không hiểu kháng cự của Kỷ Thanh Phỉ.
Kỷ Thanh Phỉ càng kháng cự, Tinh Thần càng say mê, nàng run rẩy, ở dưới thân nô lệ của nàng, cắn môi, tinh tế khóc nức nở.
Nhưng Tinh Thần vẫn luôn thuận theo nàng, cung kính nàng, coi nàng như thần của mình, vẫn chưa hề chút ý
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/que-duong-phong-huu-thoi/221750/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.