Kỷ Thanh Phỉ thân mình tinh tế nhỏ yếu giống như một đóa hoa kiều nộn, dựa vào lồng ngực Tinh Thần, tinh tế run rẩy.
Nàng rũ mắt, ánh mắt dừng bên trên váy sam xanh nhạt, thanh âm nhẹ tựa gió, khẽ nói:
"Tinh Thần, từ đây đến ngày mười lăm, còn kém hai ngày."
Vào ngày mười lăm hàng tháng, Kỷ Thanh Phỉ thân là cổ mẫu của Tinh Thần, tất nhiên là phải nuôi hắn một hồi.
Là...... nuôi hắn.
Nhớ tới còn có hai ngày, nữ tử mảnh khảnh nhíu mày liễu, đầu khẽ chuyển, thái dương tránh khỏi nụ hôn của nam nhân phía sau, bộ dáng thanh lệ lộ ra vẻ không tình nguyện.
Nam nhân sau lưng dường như không có ý tứ buông tha nàng. Nàng đặt tay lên mu bàn tay của hắn, nhẹ nhàng đè xuống, ngón tay ngọc trắng nõn cầm lòng bàn tay của Tinh Thần, run rẩy, ý muốn kéo tay hắn ra khỏi vai của nàng.
Nếu không phải vạn bất đắc dĩ, nàng cực kỳ không tình nguyện cùng hắn thân cận.
Tinh Thần hiểu rõ, khuôn mặt tuấn mĩ của hắn bất giác lộ vẻ khổ sở, hành vi như cũ mang theo sự thành kính, nhưng đôi tay lại cố chấp không nghe theo chủ nhân, vẫn đặt trên vai nàng.
Đầu của hắn cúi xuống càng thấp, môi mỏng đỏ tím như máu, khẽ chạm vào vành tai chủ nhân, sóng mũi cao thẳng kề sát mái tóc nàng, phảng phất như dã thú đói khát không nhịn được mà ngửi con mồi của mình.
Sau đó, dùng sức hít một hơi kéo theo mùi thơm trên người Kỷ Thanh Phỉ.
Động tác như vậy lại không khiến người ta cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/que-duong-phong-huu-thoi/221745/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.