Trong biệt viện,tiếng chim hót cùng mùi hương hoa thanh đạm đâu đây, trăng gió hữu tình. Trong thư phòng chỉ điểm một ngọn nến, hắt thứ ánh sáng mờ ảo lên những bức họa treo đầy trên tường.
Nam Cung Cửu đưa tay chống cằm, vui vẻ nhìn Tây Môn Phiêu Tuyết đang thưởng thức tài nghệ nấu nướng củanàng. Hôm nay nàng làm ba món ăn, đối với người cổ đại mà nói đều khámới lạ, bởi vậy Tây Môn Phiêu Tuyết lặng lẽ thưởng thức, sau khi ăn liền ba bát cơm, chàng mới rút khăn tay lau miệng.
Nam Cung Cửu cười tít mắt hỏi “Chàng thấy sao?”
“Cũng được.” Tây Môn Phiêu Tuyết có sao nói vậy.
“Chàng không thể nói lời thật lòng sao?”
“Ta có sao nói vậy mà. Cũng được!”
Nam Cung Cửu sầm mặt bắt đầu thu dọn bát dĩa “Ít nhất thì bây giờ chàngcũng biết rằng ta không phải chẳng có tài cán gì, ta biết nấu ăn.”
Tây Môn Phiêu Tuyết ăn uống no say, lại bắt đầu thanh tao phẩy quạt “Bảonha hoàn vào thu dọn, rồi nàng cũng quay về nghỉ ngơi đi.”
“Takhông về.” Nam Cung Cửu đặt bát đũa xuống, bê chiếc ghế tròn tới ngồixuống trước mặt Tây Môn Phiêu Tuyết “Chàng là phu quân của ta, chàng ởđâu thì ta ở đấy. Ta sẽ quyết không rời nửa bước.”
Tây Môn PhiêuTuyết cau chặt đôi mày, chẳng thèm nhìn nàng lấy một lần, lại nói “Ta đã nói rồi, ta sẽ không bao giờ tin lời nàng nữa, cho nên bây giờ dù nàngcó làm gì, cũng đều vô ích.”
Nam Cung Cửu trợn mắt lườm chàng, lớn tiếng hỏi “Tại sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/que-cung/2151236/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.