Trừ việc giao hình phạt, Snape bắt đầu phun nọc độc, dùng ngôn ngữ làm lễ rửa tội cho hai cậu bé.
Từ khi trở về ngàn năm sau, dù vẫn độc mồm độc miệng nhưng Snape vẫn chưa đạt đến trình độ làm cho nhóm học trò khóc rống như trước kia tại Hogwarts, rốt cuộc lần này anh được tận hứng.
Khi Snape hơi mệt mà tạm nghỉ, hai cậu bé đã bị mắng đến nỗi hai mắt dại ra, thiếu chút nữa hối hận vì mình đã sinh ra trên đời này.
“Tất cả là lỗi của Carey/ Bert!” Hai cậu bé nhìn nhau chằm chằm, trong lòng không khỏi tức giận, tình hữu nghị được bồi dưỡng ra trong lúc chiến đấu biến mất không còn.
“Cha thật là đáng sợ, về sau tuyệt đối không thể không nghe lời cha.” Carey càng thêm quyết tâm đi theo bước chân Snape.
“Ba dùng từ thật tuyệt vời, về sau mình phải giỏi giang giống ba.” Ở trong lòng Bert hạ quyết tâm muốn học tập nghệ thuật ngôn ngữ của ba mình. Vì thế hôm nay gia chủ của nhà Malfoy đã đặt bước đi đầu tiên của mình trên con đường phát huy nghệ thuật ngôn ngữ khiến tương lai rất người vừa yêu vừa hận.
Vào lúc Snape giáo dục con cái, sư tử Leo biến trở lại thành người rồi vui vẻ ngồi bên cạnh lắng nghe. Khi anh nghe được một loạt lời giáo huấn đặc sắc của Snape, trên mặt lại cười càng vui vẻ. Cho tới bây giờ anh chưa từng nghe ai mắng người đặc biệt như vậy, thật là bội phục quá đi mất!
Bởi vì cảnh ba/ cha mắng mình bị nhìn thấy, hơn nữa Leo còn cười thật vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-qua-khu/69314/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.