Lời Lucius nói như bom nổ bên tai, cho dù tự nhận đã không còn gì có thể kích thích anh thì Snape cũng sửng sốt một lúc. Nhưng anh lập tức liền kịp phản ứng ý Lucius muốn nói, “Lucius trong óc anh ngoài Dược làm đẹp còn có cái gì hả? Tôi vì tương lai gia tộc truyền thừa nhà Malfoy cảm thấy thật lo lắng, chỉ sợ con đỡ đầu đáng thương của tôi còn chưa kịp lớn lên để có thể tiếp quản gia nghiệp nhà Malfoy, tài sản của nó đã bị lão cha bị quái vật nhập thân mà lụn bại hết. Lucius anh có biết mình đang nói cái gì không? Sao tôi… làm sao có thể sẽ… sẽ mang thai?” Snape vừa mở miệng đã phun độc, cho dù vậy, cái từ ngữ mẫn cảm kia phải mất một phen cố gắng anh mới nói ra được.
Snape giận muốn điên lên, nếu như người nói ra tin tức này không phải bạn tốt Lucius Malfoy của anh, nhất định anh sẽ lột da người này. Làm sao anh có thể mang thai, phải biết rằng đời này ngoài thầm mến Lily, anh cũng không cùng người nào khác quan hệ quá mức, chưa kể anh lại chính là người mang thai. Đây là khả năng chỉ xảy ra khi Merlin theo đuổi được Arthur thôi, Snape không cho là trên thế giới này có người có thể khiến anh chịu phục, cho dù là Chúa tể Hắc ám hay là Dumbledore.
Snape bị suy nghĩ của chính mình làm ghê tởm, Chúa tể Hắc ám mặt rắn, lão ong mật giả ngây giả dại, đều thật rất ghê tởm. Nếu đứa bé này là của một trong hai người, nhất định vào thời điểm đứa nhỏ sinh ra anh liền bóp chết. Đột nhiên Snape phát hiện suy nghĩ của mình tiếp tục đi theo phương hướng thật quái lạ, sao anh lại tin lời Lucius nói. Mang thai này nọ làm sao có thể xảy ra với anh được?
“Severus thân mến tôi rất vui mừng khi cậu cho dù có đứa nhỏ của chính mình cũng vẫn quan tâm đến Dra như vậy, yên tâm đầu của tôi tốt lắm, gia tộc Malfoy trên tay tôi sẽ ngày càng phát triển, điều ấy cùng với đứa nhỏ trong bụng cậu giống nhau, tôi chắc chắn đấy.”
Lucius ngày thường bị Snape độc mồm độc miệng làm hại, thường không thể chống lại. Khó có cơ hội nào Lucius có thể làm cho Snape kinh ngạc như chuyện tình lần này, vậy nên anh phải cố hết sức lực mà đả kích Snape.
“Lucius anh… anh nói thật?” Snape im lặng một lúc mới mở miệng, vớihiểu biết của anh với Lucius, tuy rằng Lucius bình thường nói chuyện thường hay mơ hồ, nhưng những chuyện như thế này Lucius sẽ không ăn nói lung tung.
“Severus cậu phải biết rằng chúng ta là phù thủy, cũng không phải như Muggle thấy tình yêu đồng tính liền kinh ngạc Chỉ cần một chai độc dược sinh con thì nam phù thủy cũng có thể mang thai.”
Lucius cố ý xuyên tạc vấn đề của Snape, đối với chuyện nam phù thủy mang thai đặc biệt nói rõ. Đương nhiên Lucius nói cũng không hoàn toàn đầy đủ, trừ sử dụng độc dược sinh con, cặp đôi linh hồn bạn lữ có Merlin chúc phúc hoặc là phù thủy trong thân thể thức tỉnh dòng máu sinh vật pháp thuật cũng có thể thụ thai tự nhiên.
Nhưng Lucius cho rằng hai loại tình huống sau đều không có khả năng rơi vào Snape, ngược lại độc dược sinh con càng có khả năng được bậc thầy độc dược Snape đụng đến. Lucius cũng rất ngạc nhiên là ai có thể khiến bạn tốt cao ngạo của anh cam tâm tình nguyện uống độc dược sinh tử. Hơn nữa lấy hiểu biết của anh với Snape, Snape trước đây say mê cô gái Muggle kia, thậm chí vì cô ta trở thành vợ Potter mà âm thầm về phe phù thủy trắng. Lucius ngạc nhiên thậm chí cảm ơn cái người không biết tên này, thật là đã cứu bạn tốt của anh thoát khỏi bể khổ.
Snape hung tợn trừng tên Lucius còn đang lải nhải, trong đầu suy nghĩ một số độc dược đặc biệt tặng Lucius, kiểu như Dược rụng lông, Dược lão hóa… “Lucius Malfoy, tôi nghĩ anh còn chưa cẩn thận nghe rõ lời của tôi, tôi không cần anh bổ sung cho tôi những kiến thức cần có của phù thủy.”
Slytherin luôn biết phải xem xét thời thế, Lucius vô cùng thức thời ngậm miệng khi Snape vừa ra nói. Sau khi Snape kết thúc, anh mới mở miệng lần nữa, “Y thuật của tôi có thể cao hơn một chút so với một số bác sỹ gà mờ của bệnh viện St Mungo đó. Khi Cissy nhà tôi mang thai chính là do tôi chẩn đoán ra đấy. Tôi không có nhìn lầm, cậu đã có thai một tháng rồi.” Lần này Lucius thật sự rất nghiêm túc.
Snape cảm thấy rất vớ vẩn, anh chưa từng cùng bất kỳ kẻ nào có quan hệ, dù là nam hay nữ. Anh cũng không phải thánh mẫu Maria mang thai dù là xử nữ như nghe được từ cha sứ khi còn bé tại giáo đường Muggle, làm sao có thể đột ngột mang thai. Snape mờ mịt nhìn bạn tốt của mình.
“Tôi nghĩ chúng ta cần thông báo cho cha của đứa nhỏ này.” Lucius cảm thấy bạn tốt bất an, vì thế trợn mắt nói ra suy nghĩ của mình. Đương nhiên một chút hiếu kỳ nho nhỏ đối với người có thể áp đảo Snape này nọ Lucius liền tự động xem nhẹ.
“Không có.” Lời Snape khiến Lucius không khỏi sửng sốt, nhưng lời nói kế tiếp của Snape làm Lucius phải thu hồi nụ cười giả dối.
“Không có cha của đứa nhỏ. Tôi căn bản không biết người kia, trong đầu tôi không có chút ký ức nào về người kia hay về đứa bé này.”
Lucius lấy ra đũa phép, “Severus tôi muốn kiểm tra ký ức của cậu. Có thể chứ?”
Snape máy móc gật gật đầu. Lucius quơ đũa phép, Chiết tâm Trí thuật của anh rất tốt, có thể nói không phân cao thấp với Snape. Thời gian dần trôi, vẻ mặt Lucius càng lúc càng nghiêm túc.
Cuối cùng anh buông đũa phép xuống, “Tôi không thể tìm thấy bất cứ tin tức gì có liên quan đến đứa bé trong ký ức của cậu.”
Snape vì cái tin tức mới này khiến tinh thần hơi hoảng loạn, đầu óc của anh trong khoảng thời gian ngắn trở nên không đề phòng khiến Lucius thấy được rất nhiều chuyện bình thường không thể biết, như là hiệp nghị giữa Snape và Dumbledore. Nhưng vẫn không có thông tin gì về đứa nhỏ và người cha của nó.
Hơn nữa Lucius phát hiện trong đầu Snape dường như có một phần bị khóa lại, làm thế nào cũng không thể tiến vào. Anh xác định vừa rồi Snape quả thật không đề phòng anh, nhưng dù làm cách nào anh cũng không xâm nhập được khu vực này, thật giống như có người ra tay phong ấn ký ức cửa bạn anh.
“Cậu định làm như thế nào? Sẽ giữ lại đứa bé chứ?” Lucius dẫn đầu dời đi đề tài. Hiện tại Snape không rõ cha đứa bé trong bụng là ai, lấy cá tính của cậu ấy sẽ không giữ lại đứa bé. Nhà Malfoy luôn coi trọng con nối dõi, nhưng Snape có thể nói là người có tâm địa sắt đá, hơn nữa từ ký ức của Snape anh thấy được hiệp nghị giữa cậu ấy và Dumbledore. Vì bảo về đứa nhỏ Kẻ được Chọn, vì cái gọi là chuộc tội, Snape có thể giữ lại một thứ liên lụy nữa không?
Tôi nên làm gì bây giờ? Tôi có nên giữ lại đứa bé này không? Snape cũng tự hỏi ở trong lòng. Snape từ nhỏ đã thiếu thốn tình thân, hiện giờ biết được tồn tại một sinh mạng có cùng dòng máu với anh, loại cảm giác này vô cùng phức tạp, đương nhiên nếu đứa bé này không ở trong bụng anh thì tốt nhất.
Hơn nữa mười năm sau Snape phải thực hiện số mệnh của mình, anh không cho là anh có thể hoàn thành sứ mệnh bảo vệ tên nhóc con nhà Potter mà may mắn còn sống, như vậy đứa bé này sẽ trở thành cô nhi đáng thương.
Nhưng khi Snape vừa nghĩ tới việc bỏ đứa bé này tim anh lại trở nên đau nhức, nỗi đau giống như cắt da cắt thịt mình. Anh không bao giờ nghĩ đến những chuyện như mang thai lại xảy ra với anh, nhưng khi mọi việc đã xảy ra, Snape phát hiện mình lại có thể bình tĩnh chấp nhận chuyện này. Không những vậy trong lòng lại rất yêu thương đứa bé, giống như nó là kết tinh tình yêu của anh và người kia.
Không giữ thì đau lòng, giữ lại cũng đau lòng, Snape nhất thời phân vân.
Sau khi quan sát ký ức của Snape, Lucius khá hiểu, “Harry Potter muốn vào giới phù thủy ít nhất phải chờ tới năm 11 tuổi mới có thể nhập học Hogwarts, như vậy trước đó cậu có 11 năm nuôi đứa bé này. Đứa nhỏ dưới mười tuổi do Slytherin giáo dục cũng không phải như đám nhóc Muggle không biết gì kia.”
Lời Lucius lập tức đánh thức Snape. Đúng vậy, đứa nhỏ của anh nhất định sẽ là một Slytherin. Slytherin đều trưởng thành rất sớm, hơn nữa anh sẽ giáo dục thật tốt đứa trẻ này. Như vậy mười năm sau cho dù anh phải đi thực hiện cái ước định kia, con của anh nhất định vẫn có thể sống tốt.
Để anh một lần tham lam, hưởng thụ mười năm tình thân đi. Snape cảm thấy tương lai mười năm tới nhất định là mười năm hạnh phúc nhất trong đời anh.
“Lucius tớ nghĩ Dra nhất định sẽ vui vẻ vì em trai hoặc em gái tương lai của nó.” Snape nói ra quyết định của mình, đồng thời hy vọng có được một lời cam đoan từ Lucius. Tương lai cho dù anh mất, một nhà Malfoy cũng sẽ chăm sóc tốt đứa nhỏ của anh.
“Đúng vậy Dra nhất định sẽ thật vui mừng, tôi nghĩ Cissy cũng vậy. Về phần bản thân mình không biết tôi có vinh hạnh trở thành cha đỡ đầu của đứa nhỏ không?” Lucius đáp lại kỳ vọng của Snape.
“Vinh hạnh của tôi.” Snape cùng Lucius nhìn nhau cười, là nụ cười đầu tiên kể từ khi Snape tỉnh lại.
“Như vậy vì suy nghĩ cho sức khỏe của con trai hoặc con gái đỡ đầu tương lai của tôi, Severus cậu nên suy nghĩ về việc kế thừa gia tộc Prince đi.”
Lucius lập tức đưa ra đề nghị. Phù thủy mang thai đứa nhỏ cần cung cấp pháp lực của cha mẹ, nhưng hiện tại bọn họ căn bản không biết đi đâu tìm cha đứa nhỏ, như vậy chỉ có thể tìm cách khác. Trước kia cũng có trường hợp mồ côi từ trong bụng mẹ xảy ra, không thể thực hiện yêu cầu cung cấp pháp lực của cả cha mẹ, như vậy chỉ có thể dựa vào phong ấn chứa pháp lực của biệt thự gia tộc cha hoặc mẹ để nuôi dưỡng đứa nhỏ.
Snape trước kia rất mâu thuẫn với việc thừa kế gia tộc Prince, nhưng lần này anh hiểu được tầm quan trọng của việc thừa kế gia tộc đối với đứa nhỏ, vì thế gật đầu, “Tôi sẽ đi kế thừa gia tộc Prince.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]