Sáng hôm sau, khi Bội Nghiên tỉnh dậy đã không thấy Du Trạch Dương bên cạnh nữa. Thay vào đó anh đang trong bếp để chuẩn bị thức ăn sáng cho cô, tối qua trong lúc ngủ mơ công chúa nhỏ đã nói rằng muốn ăn sủi cảo.
Chính vì câu nói ấy mà sáng nay người đàn ông nào đó đã thức dậy sớm để làm sủi cảo cho bằng được.
Mùi thức ăn thoang thoảng trong không khí đã dẫn dụ cô gái nhỏ nào đó lần mò theo đi xuống. Nhìn từ trên cầu thang, hình ảnh Du Trạch Dương đang cặm cụi nấu ăn đã khiến trái tim cô gái nhỏ phút chốc rung động. Bội Nghiên chậm rãi di chuyển gần đến bếp, từ phía sau cô ôm lấy Du Trạch Dương khiến anh giật mình.
Bình thường Du Trạch Dương khá nhạy cảm với tiếng động, tuy nhiên không hiểu vì sao hôm nay lại không phát giác được. Có thể là do đang quá nhập tâm làm sủi cảo, cũng có thể là do mùi hương và hơi thở của công chúa nhỏ đã quá quen thuộc.
Ban đầu theo phản xạ người đàn ông đã đưa sẵn tay lên định bụng tấn công lại, nhưng sau khi nhận ra người đang ôm chặt mình là Bội Nghiên thì hành động ngay lập tức dừng lại. Du Trạch Dương mim cười, anh xoay người đưa tay xoa nhẹ đầu cô gái nhỏ, giọng nhẹ nhàng:
- Em dậy rồi à? Ngủ có ngon không?
Bội Nghiên lười biếng dán chặt mặt mình lên ngực Du Trạch Dương, khẽ dụi dụi đầu vào người anh đáp:
- Sao hôm nay chú lại rời giường sớm vậy? Hại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-may-man-van-co-the-gap-nguoi/3711060/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.