Sau khi hưởng thụ trên chiếc giường ấm áp tầm 30 phút thì cả hai bắt đầu trở dậy chuẩn bị. Hôm nay là ngày cuối cùng họ ở lại nơi này, ngày mai cả hai tạm biệt và trở về với thành phố cũng như nhịp sống hối hả. Một tuần chớp mắt trôi qua thật nhanh, nhanh đến mức mà Bội Nghiên cảm thấy những việc đã trải qua ở đấy cứ như một giấc mơ vậy! Cô có chút tiếc nuối nói với người đàn ông bên cạnh:
- Tiếc thật chú nhỉ? Hôm nay là ngày cuối cùng của chuyến du lịch rồi! Cảm giác yên bình ở đây khiến em chẳng muốn trở lại thành phố!
Nghe vậy Du Trạch Dương bật cười, nhìn nét mặt thoáng buồn kia anh hiểu rằng cô đang rất tiếc nuối. Để an ủi tâm hồn mong manh kia người đàn ông nhẹ nhàng hôn lên trán cô thủ thỉ
- Bảo bối đừng buồn, lần sau chú lại dắt em đi du lịch nữa. Nói thật phải kết thúc chuyến nghỉ dưỡng chú cũng rất tiếc, chú vẫn còn cảm thấy chơi chưa đủ. Nhưng công việc không thể bỏ dỡ quá lâu, năm sau chú lại đưa em đến đây chơi tiếp!
- Chú hứa là phải giữ lời đấy!
- Ừm, chú hứa!
Vì sáng ngày mai phải quay về sớm nên Bội Nghiên và Du Trạch Dương đã quyết định ngày hôm nay sẽ chỉ dùng để soạn đồ và mua quà lưu niệm. Hơn thế nữa tối nay cũng chính là ngày trọng đại mà Du Trạch Dương muốn dùng để tỏ tình với cô công chúa nhỏ. Dù sao anh cũng đã lớn tuổi rồi, tuy không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-may-man-van-co-the-gap-nguoi/3651274/chuong-46.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.