Trên đường về Du Trạch Dương không nói lấy một lời làm Bội Nghiên thấy rất lạ, chẳng phải lúc nãy anh vẫn bình thường sao? Sao vừa ra đến xe thì lại đột nhiên không còn vui nữa? Đó chính là những câu hỏi được đặt ra trong đầu cô gái nhỏ. Tuy nhiên cô đâu biết rằng trong lòng anh bây giờ đang là một mớ tơ vò khó gỡ, Du Trạch Dương không cố ý im lặng. Chỉ là khi nhìn thấy Bội Nghiên và thanh niên kia đã khiến anh phải dồn hết tâm tư vào để suy nghĩ, nào còn tâm trạng để ý việc gì khác.
Nói vậy thôi nhưng biểu hiện và thái độ của người đàn ông quả thực đã làm cho công chúa nhỏ lo lắng. Anh đột nhiên im lặng khiến cô nghĩ mình đã làm sai chuyện gì. Mà nói cô làm đã khiến anh như vậy cũng không có gì là sai cả! Cảnh tượng này gợi cho Bội Nghiên nhớ đến vài chuyện quen thuộc. Cũng khiến cô đột nhiên sợ cảm giác
Du Trạch Dương sẽ lại lạnh lùng vô tình như kiếp trước. Càng nghĩ càng khiến Bội Nghiên rùng mình khi nhớ về khoảng thời gian đó, cô lặng lẽ rủ mắt một hồi rồi mới lên tiếng:
Chú ơi!...- Chú!
Công chúa nhỏ gọi vài lần không được đành giơ tay ra lay người Du Trạch Dương mấy cái, chính cái lay ấy đã khiến người đàn ông sực tỉnh. Nãy giờ anh cứ để đầu óc lơ mơ nên không để ý người con gái bên cạnh đang gọi, sau khi bị lay mới bắt đầu xoay sang hỏi:
Bảo bối sao vậy?Chú không sao chứ?Chú không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-may-man-van-co-the-gap-nguoi/3651271/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.