Sáng hôm sau, Bội Nghiên giật mình tỉnh dậy phát hiện mình đang nằm trong vòng tay của người đàn ông nào đó. Du Trạch Dương vẫn đang say giấc bên cạnh, cánh tay anh đàng dùng để gối đầu cho cô. Tay còn lại đang đặt trên eo người con gái, gương mặt anh dưới ánh nắng sớm càng trở nên điểm trai đến lạ thường. Dường như tất cả các đường nét sắc sảo đều được thể hiện ra một cách rõ nét nhất.
Bội Nghiên say mê ngắm nhìn gương mặt nam tính đến mức quên đi tất cả, bàn tay nhỏ nhắn bất giác đưa lên chạm vào đôi mắt đang nhắm. Từ từ di chuyển dần xuống chiếc mũi cao thẳng rồi đến đôi môi căng bóng.
Khoảnh khắc bàn tay đưa đến vuốt nhẹ cọng tóc rủ xuống mặt người đàn ông liền bị bàn tay anh bắt lại. Giọng nói trầm ấm vang lên:
- Mới sáng sớm đã có thể lực như vậy? Bảo bối đây là vẫn còn muốn nữa sao?
Giọng nói vang lên bất chợt làm cô gái nhỏ giật mình thu vội bàn tay lại, tuy nhiên người đàn ông vẫn nắm chặt không chịu buông. Anh mở mắt nhìn công chúa nhỏ trước mặt, việc đầu tiên anh làm khi nhìn thấy cô chính là mỉm cười. Tiếp sau anh vòng tay kéo cô sát lại gần mình thủ thỉ:
Đêm qua Nghiên Nghiên ngủ có ngon không?Ngon a!Đêm qua chú hơi quá đà có phần không kiềm chế được, bảo bối đừng giận!Em... đêm qua em đã ngủ quên mất sao ạ?Phải! Nhưng là do chú đã khiến em quá sức rồi! Chú xin lỗi!Không sao ạ! Em... em thấy rất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-may-man-van-co-the-gap-nguoi/3651267/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.