3 giờ 50 phút chiều, Bội Nghiên đang nằm ngủ ngon lành trên giường thì bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa. Kèm theo tiếng gõ cửa ấy là tiếng gọi của người đàn ông nào đó:
- Nghiên Nghiên, mau dậy thôi nào! Chú dẫn cháu đi ăn đồ ăn ngon rồi ra biển dạo nhé!
Bội Nghiên nghe loáng thoáng tiếng nói bên tai mình nhưng vẫn còn đang say sưa trong giấc mộng đẹp nên không trả lời được. Cô nàng khẽ trở mình, tay vẫn ôm chặt heo hồng nhỏ, hàng chân mày xinh đẹp khẽ nhíu lại vài cái rồi lại giãn ra. Thấy bên trong không có tiếng trả lời Du Trạch Dương lại lên tiếng gọi lần nữa:
- Nghiên Nghiên? Bảo bối? Nếu cháu không dậy sẽ bỏ lỡ mất hoàng hôn đấy!
- Hưm... nếu cháu còn không dậy chú sẽ một mình đi thưởng thức những món ăn ngon ở đây đấy.
Nghe đến đồ ăn ngon Bội Nghiên lập tức mở mắt, dù còn đang ngái ngủ nhưng cô nàng vẫn ngồi bật dậy. Bàn tay trắng nõn mịn màng đưa lên khẽ dụi dụi mí mắt rồi đáp:
- Cháu ra ngay ạ!
Dứt lời cô nàng đặt chân xuống sàn từ từ đi đến cửa, mở cánh cửa ngăn cách giữa hai phòng đập vào mắt cô là người đàn ông đang khoanh tay đứng nhìn. Hôm nay Du Trạch Dương vẫn là đặc biệt ăn mặc đơn giản. Một chiếc áo phông trắng cùng với quần đùi màu đen, khoác ngoài thêm chiếc áo sơ mi mỏng. Trông Du Trạch Dương trong bộ quần áo ấy khiến anh như trẻ ra gần chục tuổi.
Mặc dù vẻ ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-may-man-van-co-the-gap-nguoi/3643504/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.