Một tia sáng chiếu vào mặt khiến Du Trạch Dương đang nằm trên giường nhíu mày khó chịu. Anh nghe văng vẳng tiếng động bên tai mình, giật mình mở mắt lần nữa anh bàng hoàng khi bản thân vẫn còn sống. Nhìn xung quanh khung cảnh quen thuộc, đây là Ái Nghiên mà! Nhưng không phải anh đã chết rồi sao? Ngỡ ngàng không hiểu chuyện gì thì bỗng ngoài cửa vang lên tiếng gọi:
- Chú ơi, chú dậy chưa? Chú ơi!
Là tiếng gọi của Bội Nghiên! Tiếng gọi thân thương mà anh đã bao lần khao khát được nghe lại. Nhìn lại chính mình Du Trạch Dương vẫn còn cảm giác mơ hồ không chân thực! Chưa kịp định hình điều gì thì tiếng gọi của cô gái nhỏ lại vang lên:
- Chú Dương, chú còn không dậy sẽ trễ mất! Chú nói hôm nay có cuộc họp với các cổ đông của công ty mà.
Lời thúc giục liên tục vang lên làm Du Trạch Dương càng trở nên rối rắm, anh nhắm mắt cố lấy lại bình tĩnh rồi chợt nhớ ra lời Bội Nghiên vừa nói khi nãy. Hôm nay là ngày họp với các cổ đông! Vậy không phải chính là cái ngày mà anh cãi nhau với Nghiên Nghiên sao? Vội vàng vớ lấy cuốn lịch trên bàn Du Trạch Dương cố nhìn thật kỹ dòng ngày tháng. Phát hiện bản thân đã trọng sinh trở về anh liền như bị đứng hình.
Thở dài một hơi Du Trạch Dương đưa tay xoa nhẹ hai bên thái dương muốn lấy lại tỉnh táo. Sau một lúc anh quyết định chấp nhận thực tại, chắc chắn đây không phải ngẫu nhiên mà là cơ hội ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-may-man-van-co-the-gap-nguoi/3629851/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.