Hai ba ngày sau, ở dưới vách núi, trong một sơn động chật hẹp chỉ đủ để cho một người nằm nghiêng, Lục Tiểu Thanh ngồi ở cửa động nhìn Vô Diễm đang chìm trong mê man, trên người Vô Diễm được băng bó bởi những mảnh vải do Lục Tiểu Thanh xé từ y phục đang mặc trên người, loáng thoáng từ bên trong lộ ra vết máu, tia nắng mặt trời buổi sáng sớm chiếu nghiêng nghiêng, ánh sáng màu vàng chiếu lên khuôn mặt đang ngủ say của Vô Diễm, trên khuôn mặt kia dù đang chìm vào trong mê man nhưng vẫn lộ ra vẻ lo lắng cùng kinh hoảng, bị Lục Tiểu Thanh ngồi ở bên cạnh thu hết vào trong mắt.
Lục Tiểu Thanh nhìn Vô Diễm không chớp mắt, trong đầu không ngừng tái hiện ra cảnh mình rơi xuống vách núi ngày đó, nàng nhớ rõ lúc đó trái tim của mình đã hoàn toàn nguội lạnh, trong nháy mắt chỉ có sự tuyệt vọng cùng sợ hãi, căn bản lúc đó chỉ là theo bản năng nên mới hô lên một câu như thế, nhưng là còn chưa đợi mình có phản ứng, thì thân mình của Vô Diễm đột nhiên lại xuất hiện ở tại bên cạnh, ôm chặt lấy mình.
Trong nháy mắt đó, trong đôi mắt của Vô Diễm lộ ra thâm tình, còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời, sâu thẳm hơn đại dương, loại ánh mắt này làm cho người ta cảm thấy an tâm. Không có khủng hoảng, không có tuyệt vọng, trong nháy mắt ngược lại cảm thấy cứ như vậy rơi xuống vực sâu, thật sự cũng không tệ.
Đợi đến lúc mình mơ mơ màng màng ôm chặt lấy Vô Diễm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-doi-duong-lam-luu-manh/1571887/chuong-123.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.