Cây đuốc chỉ còn cách mặt dòng nước đen đó có nửa thước, nếu một đốm lửa nhỏ hạ xuống thôi, thì hậu quả không thể lường được, Lục Tiểu Thanh mặt trắng bệch liên tục hét lên: "Tránh xa lửa khỏi chỗ đó, tránh xa lửa khỏi chỗ đó." Bởi vì ở tại đầu gió, mấy người cầm đuốc kia không có nghe thấy rõ Lục Tiểu Thanh đang nói gì.
Xuất Trần vừa thấy Lục Tiểu Thanh thất kinh như thế, không chút nghĩ ngợi vội lớn tiếng hét lên: "Tránh ra, không được để cho cây đuốc tiếp xúc với mặt nước, mau lui về phía sau." Một tiếng rống to làm cho mấy người kia đều ngẩn người nhìn về phía Xuất Trần, cây đuốc cầm trong tay dừng ở giữa không trung, ngay tức thì cũng không tiến lên cũng không lùi xuống.
Gia Luật Cuồng Sở đã cùng Xuất Trần phối hợp ăn ý ở trên chiến trường, vừa thấy Xuất Trần rống to, thân hình vừa động liền nhào về phía mấy người kia, trong lúc mấy người kia đang lăng ngốc đứng ngây tại chỗ, hắn dùng tốc độ nhanh nhất đoạt lấy mấy cây đuốc, mấy đá đã dập tắt được ngọn lửa, tất cả các động tác đều hoàn thành ở trong nháy mắt, Lục Tiểu Thanh thấy mấy cây đuốc kia đã bị dập tắt không khỏi thở phào nhẹ nhõm, đặt mông ngồi phịch xuống đất, nửa ngày cũng không có đứng lên.
Gia Luật Giá Huyên nửa ngày mới có phản ứng, lên tiếng hỏi: "Tiểu Thanh, thứ nước đen này không thể tiếp xúc với lửa sao?"
Lục Tiểu Thanh thấy Gia Luật Giá Huyên lên tiếng hỏi, vội vàng nói: "Đại Vương, mau truyền lệnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-doi-duong-lam-luu-manh/1571880/chuong-116.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.