Chương trước
Chương sau
Thiên Vũ thở dài nói: "Huynh đó, đệ thật sự không biết nên cảm động, hay là nên...... Quên đi, không nói những chuyện này nữa, hôm nay người được phái tới Thổ Phiên có truyền tin tức về, ý của huynh......"
Vô Diễm bị hỏi nhưng cũng không có trả lời, đôi mắt ưu thương nhìn trời đêm, Thanh Nhi, nàng rốt cuộc đang ở nơi nào? Nàng rốt cuộc đang ở nơi nào?
Gió đêm nhè nhẹ thổi, trăng vẫn treo trên cao chiếu sáng mặt đất, bóng cây, ngọn đèn tĩnh lặng, tất cả đều biểu hiện hiện tại đã là đêm khuya, sớm đã đến giờ nên đi nghỉ ngơi từ lâu rồi, nhưng bên trong đại sảnh của Tấn vương phủ đèn đuốc vẫn sáng trưng, ở ban đêm tối đen như mực lại đặc biệt sáng ngời, hết sức chói mắt.
Mạt Hạt, Lục Tiểu Thanh ngây ngốc ngồi ngắm ánh trăng được một lát, lại không chịu nổi gió đêm rét lạnh, lập tức chạy về phòng đi ngủ, ăn cơm ngủ nghỉ chính là chuyện đại sự, không có cái gì có thể ngăn cản được hai vấn đề cấp bách này.
Ngày hôm sau, lúc Lục Tiểu Thanh rời giường, liền có hai tiểu nha đầu chạy lên hầu hạ, hắc hắc, mặc kệ là nói như thế nào, hiện tại cũng đang đeo trên lưng thân phận Vương Phi, nhưng lại ở tại Dật Bắc vương phủ này nha, sao có thể thiếu mặt mũi bên ngoài được, Lục Tiểu Thanh đương nhiên tiếp tục làm người lười mệnh tốt.
Được hai tiểu nha đầu hầu hạ rửa mặt chải đầu xong, Lục Tiểu Thanh liền chậm rãi đi tìm Xuất Trần, mỗi buổi sáng chuyện đầu tiên phải làm chính là đi nhìn mỹ nam, như vậy tâm tình trong ngày sẽ tốt hơn, đây chính là bản tính vui vẻ, tôn chỉ làm người của Lục Tiểu Thanh.
Không thấy Xuất Trần ở trong phòng, chắc đã vào triều rồi, Lục Tiểu Thanh lập tức cảm thấy không thú vị, ngay cả một người để đấu võ mồm cũng không có, Sở tổng quản thấy Lục Tiểu Thanh ở trong phủ đông ngó nghiêng, tây dạo bước, ánh mắt như là đang tìm kiếm đồ qúy giá vậy, không khỏi rất bình tĩnh tiến lên hỏi: "Lục tiểu thư, Vương nói, hôm nay chỉ sợ người sẽ về khuya, tiểu thư có thể mang theo Lục Tiểu Lam đi dạo phố, vừa mới qua cuối năm vài ngày, hiện tại trên đường rất là náo nhiệt."
Thấy Lục Tiểu Thanh mắt ngọc lấp lánh lộ vẻ vui mừng, lại rất tự giác bồi thêm một câu: "Hai ngày nay có rất nhiều thương nhân tụ tập đến Lăng Tiêu thành, hàng hóa được mang đến từ bốn phương tám hướng đều có, tất cả đều là kỳ trân dị bảo, không đi là rất đáng tiếc." Mặc dù nói có chút khoa trương, bất quá hiện tại thân phận của nàng đã khác xa trước, có một Vương phi hoạt bát tinh quái như thế này, có thể để không cho nàng động tay động chân vào đồ vật ở trong phủ, tốt nhất vẫn là nên lừa nàng ra ngoài đi dạo thì tốt hơn, bằng không cứ để cho nàng tiếp tục đi qua đi lại khắp vương phủ như thế này nữa, chờ Vương trở về không biết Vương phủ đã biến thành bộ dáng gì đây.
Lục Tiểu Thanh nghe Sở tổng quản nói vậy, một phen túm chặt lấy tay Lục Tiểu Lam ở phía sau, liền xông ra khỏi phủ, dọc theo đường đi thấy người đến người đi vô cùng tấp nập, tiếng rao hàng như tiếng gió thét gào, quả thật là náo nhiệt hơn rất là nhiều so với vài ngày trước đó, Lục Tiểu Thanh lập tức tinh thần vô cùng phấn chấn, đã lâu không có đi dạo phố, ngẫm lại trước kia nhàn nhã như vậy, không có băn khoăn, không có áp lực cùng mọi người đi dạo phố, lại nhớ lại cái lần mình cùng Hồng Ngọc dạo phố ở khinh thành, lúc đó mới vô ưu vô lo làm sao, cái gì cũng không muốn nghĩ, cái gì cũng không cần phải nghĩ, chỉ đơn thuần là đi dạo phố, tư vị kia thật là tốt biết bao. Bất quá gặp phải cái tên Thục Vương không hợp khẩu vị, làm hỏng tâm tình của mình, hy vọng hôm nay sẽ không giống như hôm đó.
Hiếm khi mình bây giờ chuyện gì cũng không cần quan tâm như hôm nay, dù sao cũng đã ngả bài với Xuất Trần rồi, ở trong Lăng Tiêu thành này cũng không có người có khả năng động tới mình, tin tức cũng đã được truyền ra ngoài, cứ an vị chờ Vô Diễm đến tìm, thật sự mỗi lần nghĩ tới lại cảm thấy thoải mái vô cùng, tự nhiên càng thích đi dạo phố.
"Tiểu Lam, ngươi tới nhìn xem mã não này nhìn được không? Ta cảm thấy rất thích hợp để tặng cho Lưu Dật." Lục Tiểu Thanh dừng trước một sạp bán châu báu.
Người trung niên có bộ râu xồm kia, có chút phong vị của người nước ngoài, thấy Lục Tiểu Thanh cầm lên một chiếc vòng mã não vàng óng ánh, không có tạp chất, đang cầm ở trong tay ngắm nghía, vội cười nói: "Ánh mắt của cô nương thật là tinh tường, chiếc vòng mã não này ta mang từ Cao Ly về, thất lạc từ trong vương thất, tuyệt đối là thượng phẩm trong thượng phẩm."
Lục Tiểu Thanh ồ một tiếng, ngược lại nhìn cẩn thận hơn, người trung niên kia thấy Lục Tiểu Thanh xem cẩn thận, lập tức ha ha cười nói: "Khẳng định không có vấn đề gì, ta nếu không phải hôm nay mới từ Cao Ly đến Lăng Tiêu thành này, thì bảo bối này đã sớm bị mua rồi, làm gì còn chuyện bây giờ vẫn còn ở chỗ này cơ chứ, cô nương muốn mua thì phải nhanh tay lên, chậm sẽ không còn, đây chính là bảo vật vô cùng hiếm."
Lục Tiểu Thanh gật gật đầu hỏi: "Bao nhiêu?"
Người trung niên kia cười tủm tỉm nói: "Đồ tốt tự nhiên là phải có giá trị tương xứng với nó, để có được chiếc vòng mã não này cũng không dễ dàng, lại là mặt hàng hảo hạng, thấy cô nương thích như vậy, ta lấy năm trăm lượng thôi."
Lục Tiểu Thanh thấy lão bản kia vẻ mặt vui mừng, nhìn nhìn lại chiếc vòng mã não đang cầm trong tay, nhìn chất lượng quả thật rất được, chất lượng cũng tốt hơn so với trang sức ngày đó Lệ Hoa đưa cho mình, lại nói tiếp năm trăm lượng cũng không mắc, hiếm khi tâm tình lại tốt như hôm nay, liền mua luôn cũng không thèm mặc cả, tuy rằng làm thương nhân không thể không mặc cả, bất quá có ai nhìn thấy đại lão bản xuất môn mua đồ này vật nọ phải mặc cả hay chưa.
Xòe tay ra trước mặt Lục Tiểu Lam đòi tiền, bởi vì chữ viết trên ngân phiếu của Mạt Hạt so với Đại Đường còn khó đọc hơn, thật sự là không thể nhìn ra trên ngân phiếu viết bao nhiêu, vì tránh cho khỏi phải xấu hổ một lần tiêu hết một ngàn lượng, cho nên Lục Tiểu Thanh hiếm khi mới đưa ngân phiếu cho Lục Tiểu Lam giữ như thế này, dù sao cũng là người hầu của mình, mình đi đâu hắn phải theo đấy, cũng tương đương với việc chính mình mang theo ngân lượng vậy.
Không ngờ Lục Tiểu Lam cũng không có trực tiếp trả tiền, mà là đưa tay ra lấy chiếc vòng mã não trên tay Lục Tiểu Thanh, sau khi nhìn thoáng qua, trực tiếp quăng trả lại cho người trung niên kia, lạnh lùng nói một câu nói: "Giả."
"Gì, giả?" Lục Tiểu Thanh lập tức trừng mắt, Lục Tiểu Lam cũng không để ý đến người trung niên kia đang đỏ mặt tía tai muốn tranh luận, kéo Lục Tiểu Thanh bước đi.
Lục Tiểu Thanh đi theo Lục Tiểu Lam được vài bước, mới hồi phục lại tinh thần nhìn Lục Tiểu Lam hỏi: "Tiểu Lam, ngươi làm sao biết được đó là đồ giả? Ta nhìn chất lượng cũng được lắm mà? Rất được, ngươi không phải là đã nhìn lầm rồi đấy chứ?"
Lục Tiểu Lam trừng Lục Tiểu Thanh nói: "Ngươi thế mà gọi là có mắt nhìn sao? Không phân biệt được châu báu thì cũng đừng làm như mình là người trong nghề. Chiếc vòng đó chỉ được làm từ đá thôi, ngươi không biết thì cũng đừng có mua linh tinh."
Lục Tiểu Thanh không khỏi sờ sờ mũi, quả thật là mình không có thành thạo lắm trong việc phân biệt châu báu, mình còn tưởng là châu báu nữa chứ, dù thế nào hiện thực chính là thế, chỉ có tốt xấu, nào có thật giả, không nghĩ tới đầu cơ trục lợi trong mua bán lại lưu hành mạnh mẽ ở ngàn năm trước như thế này, aiz, xem ra mình đúng là tóc dài kiến thức ngắn.
Liếc mắt nhìn Lục Tiểu Lam không có biểu tình gì, tiểu tử này đã nhiều lần uốn nắn mình, sau khi thất bại trong việc bắt mình không được gọi hắn là Tiểu Lam nữa, hiện tại chính là mặt lạnh cũng lười phản bác, không khỏi chăm chú đánh giá Lục Tiểu Lam vài lần, đôi mắt màu lam, sống mũi cao, tóc có chút xoăn nhưng lại không giống xoăn, thân hình rất chuẩn, vẫn là một câu nói kia: đúng là một soái ca.
Bất quá nhìn kỹ lại không giống người Mạt Hạt, người Mạt Hạt có thân hình bưu hãn, cao to thô kệch, đương nhiên Xuất Trần là một ngoại lệ, trên người những người khác đều mang theo khí chất bưu hãn, người Mạt Hạt nếu lẫn trong đám đông người Đại Đường cũng rất dễ nhận ra họ, mà Lục Tiểu Lam này nói khôi ngô cũng khôi ngô, nói bưu hãn cũng bưu hãn, trong khí chất lãnh ngạo có chút nho nhã, đúng vậy, chính là nho nhã.
Không giống nhân tài Đại Đường xinh đẹp tuyệt trần, cũng không giống như người Mạt Hạt cao to thô kệch, tiểu tử này từ nơi nào đến? Lục Tiểu Thanh từ trên xuống dưới không ngừng đánh giá Lục Tiểu Lam, Lục Tiểu Lam cũng không để ý đến Lục Tiểu Thanh, cứ thế chậm rãi bước đi.
Lục Tiểu Thanh sau khi nhẫn nhịn nửa ngày, một phen túm chặt lấy ống tay áo của Lục Tiểu Lam: "Tiểu Lam, ngươi làm sao có thể phân biệt được châu báu? Ta đã được nhìn thấy rất nhiều đồ tốt, nhưng là ta cũng không phân biệt ra được tốt xấu, thật giả, ta nghĩ ngươi nhất định là từ nhỏ đã nhìn quen mấy thứ này, cho nên mới sẽ liếc mắt một cái liền nhìn ra được thật giả như thế chứ, Tiểu Lam, ngươi nói cho ta nghe một chút đi, ngươi làm sao mà biết được?"
Lục Tiểu Lam thản nhiên nói một câu: "Đã thấy nhiều tự nhiên là biết."
Vừa dứt lời, Lục Tiểu Thanh lập tức vẻ mặt như đã bắt được sơ hở, cười hì hì: "Tiểu Lam, đã thấy nhiều tự nhiên là biết, ta muốn biết ngươi là đã thấy nhiều như thế nào? Là trong nhà buôn bán đã thấy nhiều? Hay là sinh ra đã thấy mấy thứ này là đồ chơi?"
Lục Tiểu Lam mặt không chút thay đổi nói: "Ngươi quản nhiều như vậy làm gì?"
Lục Tiểu Thanh ơ một tiếng nói: "Ta bất quá chỉ là tò mò thôi mà, phải biết rằng nếu Tiểu Lam của ta là người rất có thân phận, ta làm chủ tử cũng thật rất là vinh quang nha. Tiểu Lam, hắc hắc, ngươi nói cho ta biết một chút đi mà, ta cam đoan ta không nói cho người ngoài nghe đâu."
Lục Tiểu Lam nhìn thoáng qua Lục Tiểu Thanh hai mắt sáng rực tò mò nhìn mình, nhìn vẻ mặt nàng lúc này rất khách khí cũng rất vô sỉ, bèn nói: "Ngươi đoán xem."
"Ta đoán? Có lầm hay không, ta nếu đoán được, ta còn hỏi ngươi làm cái gì? Tiểu Lam, ngươi xem hiện tại cũng chỉ có hai chúng ta, không có người ngoài, ngươi liền nói cho ta nghe một chút được không?"
Lục Tiểu Lam thấy Lục Tiểu Thanh là người rất hiếu học, tinh thần khiêm tốn không ngại học hỏi kẻ dưới, không giận mà mặt mày còn hớn hở nhìn hắn, vì thế nói: "Ngươi nghĩ gì mà đến bây giờ mới hỏi?" Nói ra điểm này cũng rất cảm thấy là kỳ quái, phải hỏi từ lâu rồi mới đúng, bất quá Lục Tiểu Thanh này giống như tuyệt đối không có hứng thú với lai lịch của mình, mình vốn nghĩ rằng nàng chính là không muốn biết, hoặc là do tâm cơ sâu đang có âm mưu gì đó, bất quá trong khoảng thời gian này, muốn nói là có tâm cơ sâu quả thật là có chút thái quá, chủ tử này chính là một người không tim không phổi.
Lục Tiểu Thanh thấy Lục Tiểu Lam không có dấu hiệu tức giận, lập tức cười hắc hắc: "Ta lúc ấy đã quên hỏi, dù sao đó cũng là chuyện của ngươi, không có quan hệ gì với ta, lại nói ngươi đã theo ta, tự nhiên là ta sẽ bảo vệ ngươi, ngươi có thân phận cao hay không cao? Có lai lịch gì? Mấy chuyện đó ta không hề nghĩ đến, bất quá hiện tại ta nhớ ra rồi, dù sao không có việc gì làm, coi như là ngồi nghe một chút chuyện giang hồ thú vị vậy, Tiểu Lam nói cho ta nghe một chút đi."
Lục Tiểu Lam tức giận nhìn Lục Tiểu Thanh liếc mắt một cái, lạnh lùng nói: "Ta chính là một nô lệ."
Lục Tiểu Thanh lập tức hung tợn trừng Lục Tiểu Lam liếc mắt một cái, đột nhiên ha ha cười nói: "Nếu là nô lệ vậy phải nghe lời chủ tử, mau, nói ra cho chủ tử của ngươi nghe một chút."
Lục Tiểu Lam vừa chậm rãi bước vừa lạnh lùng nói: "Không có tâm tình."
Lục Tiểu Thanh vẻ mặt hắc tuyến trừng Lục Tiểu Lam, có lầm hay không, khi nào thì gặp qua nô lệ kiêu ngạo như vậy chưa, kiêu ngạo còn hơn cả chủ tử của mình, đây mà gọi là nô lệ sao, có phải hay không mình làm chủ tử rất không có phong độ của một chủ tử, để cho một tên nô lệ mà mình phải thật vất vả trả giá cao ngất trời mới mua được ngồi lên đỉnh đầu mình thế này đây, ông trời a~, ngài thật sự là không có mắt mà.
Nhìn thoáng qua Lục Tiểu Lam một thân lãnh ngạo, tiểu tử này thỉnh thoảng để lộ ra một chút khí chất, thật đúng là có thể hù dọa người, thoáng cái trong lúc đó liền cảm thấy hắn không phải là người bình thường, tuy rằng che giấu tốt, nhưng hai mắt của mình cũng không phải là đồ bỏ đi, dù sao mình cũng đã được nhìn qua rất nhiều người có chút khí chất giống hắn, dù thế nào cũng không có khả năng nhìn nhầm.
Tuy rằng ngày thường mình có chút không quan tâm, nhưng là thật sự không thể nói là mình không tò mò được, lần đầu tiên nhìn thấy tiểu tử này, liền cảm thấy hắn không phải là một nhân vật đơn giản, bất quá trăm ngàn lần không cần lại cho mình gặp thêm một vương tử, vương tôn gì đó a~, chỉ thêm loạn mà thôi, bản thân mỗi ngày cùng những người này giao tiếp thật sự là rất mệt, không bằng là dân thường còn tốt hơn. Đương nhiên nếu thật sự là vương tử gì đó, có phải hay không đại biểu rằng mình là người có thể quét ngang tứ phương Đại Đường, khai sáng ra một thời đại mang tên Lục Tiểu Thanh, hoành hành khắp toàn bộ Châu Á, đương nhiên nếu có thể hướng tới Châu Âu cũng tốt, hướng tới toàn thế giới lại càng giỏi hơn.
Lập tức bước nhanh hai bước đuổi kịp Lục Tiểu Lam nói: "Tiểu Lam, trăm ngàn lần không cần phải nói cho ta biết ngươi là vương tử, vương tôn của một quốc gia nào đó nha, nếu đúng vậy, làm ơn nhất định phải là một quốc gia lớn, tỷ như là nước Nga a~, nước Mỹ a~, nếu nói như vậy, ta chính là lão đại của thế giới này."
Suy nghĩ một chút, ta còn quen cả hoàng đến tương lai của Đại Đường, hoàng đế hiện tại của Mạt Hạt ta cũng biết, công chúa của tiểu quốc Lưu Ly ta cũng quen, tuy rằng không biết Lưu Ly quốc này nằm ở chỗ nào, nhưng là cũng tính là một nước rồi, nếu lại đến thêm vài tên Thiên Hoàng của Nhật Bản, đại vương của Triều Tiên, vương tử của Trung Đông giàu có, thì việc mình không muốn trở thành lão đại của thế giới mới là chuyện vô cùng khó khăn.
Nghĩ vậy lập tức hưng phấn ngửa mặt lên trời cười lớn, Lục Tiểu Lam liếc mắt nhìn vẻ mặt ngu ngốc của Lục Tiểu Thanh, lạnh lùng phán cho một câu: "Ngươi có thể lựa chọn mình sinh ở nơi nào sao?" Dứt lời, thấy Lục Tiểu Thanh vẫn còn đang cười ha ha, mọi người bên cạnh đồng loạt nhìn về phía này, không khỏi lui về phía sau vài bước, mình không biết bệnh nhân thần kinh trước mặt này, vừa rồi sao lại trả lời nàng làm cái gì cơ chứ, thật là mất mặt.
Lục Tiểu Thanh thấy Lục Tiểu Lam vẻ mặt hắc tuyến trừng mình, lập tức hắc hắc cười xán lạn: "Vấn đề này có chút khó khăn, có lẽ lớn lên vẫn có thể được, bất quá khó khăn rất lớn." Vừa nói vừa vòng qua Lục Tiểu Lam đi về phía trước, xem vừa rồi Lục Tiểu Lam hối hận nhảy ra xa vài bước, vẻ mặt như muốn đem mình chém ngàn đao vậy, vẫn là nên đi về phía trước có vẻ tốt hơn.
Hai người một trước một sau đi tới, Lục Tiểu Thanh trên mặt hưng trí bừng bừng, trong lòng lại hối hận muốn chết, hỏi nửa ngày vẫn không hỏi được cái gì, Lục Tiểu Lam này giả vờ thần bí, hại mình tò mò muốn chết, trên người thể hiện rõ ràng toát ra ta có một bí mật rất lớn, nhưng lại cố tình không muốn nói cho ngươi đấy, đây không phải là đang khiêu khích người ta hay sao? Lục Tiểu Lam chết tiệt, rồi sẽ có một ngày ta sẽ cho ngươi biết chủ tử của ngươi lợi hại như thế nào.
Càng đi trên đường xuất hiện càng nhiều người qua lại, trước cửa từng nhà đều treo đồ trang trí đón tết, mọi người đi lại ở trên đường ai nấy đều vẻ mặt vui mừng, sắp sang năm mới dân chúng đều nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều. Mỗi người trong tay đều ôm, khiêng, mang theo thậm chí là dùng ngựa nâng quà biếu gì đó, một đường náo nhiệt vừa đi vừa nói chuyện.
Lục Tiểu Thanh đi được một chút lại dừng lại, lúc thì mua bình hoa, lúc thì mua vòng trân châu, dù sao là thấy cái gì là mua cái đó, chỉ cần là đồ thực tế là được, cố gắng kiếm tiền không phải là vì tích góp từng tí một để cho đời sau hưởng phúc lớn, mà là muốn chính mình được dùng thoải mái.
Trong khoảng thời gian ngắn, trên người Lục Tiểu Lam treo đầy bình bình lọ lọ, trên lưng vác một vạc sứ, bên trong vạc sứ là vải vóc, một cây vải màu lam rất là đẹp, cũng rất mềm mại, bất quá không phải loại vải dùng cho mùa này, mà là loại vải mỏng manh để dùng cho mùa hè, lúc Lục Tiểu Thanh mua cây vải quá hạn này, ông chủ cửa hàng cười đến nỗi sái cả quai hàm.
Lục Tiểu Lam lại là vẻ mặt bực bội, bởi vì hỏi Lục Tiểu Thanh vì sao lại phải mua những đồ hiện tại không dùng được, Lục Tiểu Thanh cực khinh bỉ nhìn hắn một cái, nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết câu: ăn mặc theo mùa, mua vật liệu may mặc trái mùa hay sao? Nhìn bộ dáng ngày thường của ngươi cũng biết không phải là người biết mua những đồ này, biết không, ta hiện tại chỉ mua cây vải này có mười hai lượng, nếu đợi đến mùa hè mới mua, khẳng định là phải hai mươi mấy lượng ấy chứ, đúng là ngốc, ta làm như thế này là để giảm được vài lượng đó, ngươi đó, thật sự là không biết kiếm tiền, không biết củi gạo dầu muối là rất quý sao."
Bị Lục Tiểu Thanh quở trách một trận, Lục Tiểu Lam im lặng không nói gì, trong vương phủ của Dật Bắc vương thiếu mấy thứ này sao? Không biết đến lúc đó có bao nhiêu người sẽ đưa hàng tới tận phủ ý chứ, đây không phải là đang xài tiền phung phí rồi hay sao, là ai không biết củi gạo dầu muối rất quý đây, bỏ đi, dù sao cũng chính là tiền của nàng, nàng muốn dùng như thế nào thì dùng, mình mặc kệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.