Đưa tay ra tiếp lấy Lục Tiểu Thanh đang bổ nhào tới, Xuất Trần buồn cười vỗ vỗ mặt nàng nói: "Cửa cuối cùng này ngươi đã thắng, từ giờ khắc này trở đi, ngươi đã trở thành truyền kỳ của Mạt Hạt chúng ta."
Lục Tiểu Thanh lập tức mở mắt ra nói: "Ngươi nợ ta một nhân tình."
Xuất Trần cười nói: "Ta sẽ không quên."
Hai người mới nói được mấy câu, mọi người bị một màn trước mắt này làm cho rung động đến thất thần, đột nhiên lớn tiếng ồn ào, một đám vẻ mặt đỏ bừng đầy kích động, khàn cả giọng la hét: "Lục Tiểu Thanh, đệ nhất danh, Lục Tiểu Thanh, đệ nhất danh......"
Xuất Trần cởi áo khoác lông cừu của mình, phủ lên trên người Lục Tiểu Thanh đang rùng mình, cười nói: "Đi thôi, đi nghênh đón vinh dự của ngươi nào."
Lục Tiểu Thanh vui rạo rực vung hai tay, diễu võ dương oai đi về phía đài cao, một đường đi nhận được vô số ánh mắt sùng bái, hâm mộ, xem ra ban đêm ngày đầu xuân cũng không có cảm giác được một chút lạnh lẽo nào, ngược lại cả người như đang bị ngọn lửa sôi nổi thiêu đốt.
Chậm rãi đi từng bước về phía đài cao, Lục Tiểu Thanh tương đối có kinh nghiệm vận dụng, tiêu sái bước từng bước thật chậm, khoa trương, khôi hài, nhưng cũng rất có phong độ, chậm rãi bước đi đến đứng bên cạnh Tề Hồng Ngư đã đứng chờ từ lâu, đứng lại nở nụ cười quyến rũ nhìn Tề Hồng Ngư, sau đó xoay người lại nhìn về phía đám người đông nghìn nghịt đang điên cuồng hoan hô ở phía dưới, vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-doi-duong-lam-luu-manh/1571868/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.