Bên tai toàn nghe thấy bọn họ bàn cách diệt trừ châu chấu, nhưng lại không có một chút thực tế nào, không khỏi phiền lòng mà ngắt lời: “Diệt trừ châu chấu rất đơn giản mà, dùng cách đốt lửa hun khói không phải là được hay sao, châu chấu sợ nhất là khói.”
Thiên Vũ xoay người khó tin nhìn Lục Tiểu Thanh hỏi: “Tiểu Thanh, nàng xác định?”
“Chuyện này có gì mà không xác định, tích lũy kinh nghiệm từ mấy ngàn năm để lại, không có cái gì mà ta không biết, châu chấu chỉ cần hun khói là chúng sẽ bỏ chạy, không chỉ thế, chúng có thể sẽ bị lửa thiêu nữa là đằng khác.” Lục Tiểu Thanh bất mãn vì thấy Thiên Vũ không tin mình.
Vô Diễm không nói hai lời, tiến lên vài bước đến chỗ mành vải trang trí trong sảnh, Lan Tâm lập tức hiểu ý đi lấy mồi châm lửa, Vô Diễm giật cái mành vải kia xuống đốt, sau đó mở cửa sổ đem cái mành đó ném ra bên ngoài.
Mấy người bọn họ tựa vào cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy vải dệt bị đốt tạo ra khói đen mù mịt, quả nhiên là đàn châu chấu vừa thấy khói đen lập tức nhảy rất xa, một số ít không tránh kịp, cánh bị ám khói, vỗ được vài cái liền rớt xuống đất.
Vừa thấy tình cảnh như thế, Thiên Vũ mừng rỡ nói: “Tiểu Thanh, cách của nàng thực sự rất hay. Lan Tâm mau chuẩn bị xe, ta muốn vào cung.” Vô Diễm cũng ngạc nhiên nhìn Lục Tiểu Thanh, trên mặt còn có kinh hỉ cùng tự hào, giống như đấy là chủ ý của chàng vậy.
Bên ngoài
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-doi-duong-lam-luu-manh/1571818/chuong-54.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.