Vừa nhìn thấy cảnh này, trong lòng Lục Tiểu Thanh cảm thấy đau xót. Nếu mình đang ở nhà mà làm sai chuyện gì, thì khẳng định là cha mẹ cũng sẽ bảo vệ mình như vậy. Hiện tại bây giờ rốt cuộc sẽ chẳng còn ai sẽ bảo vệ mình như thế được nữa. Trước thấy Đại Ngưu cho dù bị đánh tróc da, rách thịt cũng không kêu một tiếng, bây giờ lại khóc rống lên y hệt một đứa trẻ con mới mấy tuổi, nàng trong mắt đỏ lên, nước mắt cũng chực chảy xuống.
Vô Diễm vốn không thèm để ý đến mấy người ở trong phòng, chỉ chú ý đến một mình Tiểu Thanh, thấy nàng như vậy trong lòng nhất thời hiểu được lúc này nàng vì cảnh trước mắt mà cảm động, than nhẹ một tiếng, tiến lên từng bước, nhẹ nhàng kéo Lục Tiểu Thanh qua, cực ôn nhu lau đi nước mắt của nàng, ở bên tai nàng nhỏ giọng nói: “Đừng khóc, về sau cha mẹ của ta chính là cha mẹ của nàng, tất cả chúng ta đều sẽ bảo vệ nàng”
Lục Tiểu Thanh cố gắng áp chế chua xót trong lòng, gượng gạo hé ra khuôn mặt tươi cười nói: “Ta nói muốn nhận huynh làm ca ca bao giờ, huynh có ý nghĩ đến thật là hay”. Vô Diễm nghe vậy không biết là đang nghĩ đến cái gì, trong mắt một mảnh thâm trầm, thần sắc ôn hòa còn có một tia thất vọng, cùng sự tức giận bị kìm nén.
Lục Tiểu Thanh hít vào một hơi, quay sang nói với Đại Ngưu: “Đứng lên đi, bộ dáng như vậy còn ra thể thống gì nữa? Nam tử lớn như vậy còn khóc lóc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-doi-duong-lam-luu-manh/1571799/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.