“Được rồi, được rồi, được rồi mà, vậy không nói, không nói nữa.” Mắt thấy Vô Diễm giận tím mặt, lại còn xắn tay áo chuẩn bị động thủ “đánh người”. Lục Tiểu Thanh vội vã gật đầu lia lịa, cười cười vuốt mông ngựa: “Thực ra ta không hề có ý định nhảy sông tự vẫn, con người của ta luôn luôn coi sinh mạng mình là thứ cực kỳ quý giá, làm sao có thể tự đâm đầu vào chỗ chết chứ, chỉ là ta muốn nhảy xuống để tá túc ở bờ bên kia mà thôi, sắc trời mờ mịt như vậy, đoán chừng bọn người kia chắc cũng quáng gà, trời tối thế sao mà nhìn thấy gì được, và như thế ta có thể trốn thoát thành công. Ta đây mạng cũng chỉ có một cái, hì hì, quý giá, không phải là vô giá mới đúng!” @
Vô Diễm thấy Lục Tiểu Thanh cười cười với mình mà vẻ mặt vẫn dè chừng, bất giác vừa tức giận vừa buồn cười, mặt vẫn lạnh băng nhưng trong lòng cũng có chút vui vẻ. Nhìn Lục Tiểu Thanh một tay múa may quay cuồng, một tay nắm thật chắc bọc quần áo Ngô Lệ Hoa đưa cho, cái bọc đó vào thời điểm sinh tử thương tâm nhất, nàng vẫn liều mạng nắm chắc trong tay, Vô Diễm khó mà tin được Lục Tiểu Thanh làm vậy là vì lòng tốt nào đó nên bất mãn hỏi: “Thế nào? Trong cái bọc quần áo kia có thứ gì tốt sao? Nàng suốt từ nãy tới giờ cứ ôm khư khư không chịu rời nửa bước thế, xem ra nàng cũng là một kẻ tham tiền…”
@
Lục Tiểu Thanh thấy Vô Diễm móc mỉa chế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-doi-duong-lam-luu-manh/1571795/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.