Lục Tiểu Thanh nhất thời dời đi mục tiêu, hung hăng trừng mắt nhìn Lý Quân Hiên, nhưng Lý Quân Hiên vẫn như cũ thản nhiên cười nói: “Chỉ có ngươi mới kém tôn trọng người khác như vậy.” Lục Tiểu Thanh tức giận nhưng không làm gì được, chỉ đứng một chỗ trừng mắt nhìn Lý Quân Hiên, nửa ngày mới đột nhiên nói: “Đi theo ngươi có gì tốt?”
Lý Quân Hiên nhẹ phe phẩy quạt giấy nói: “Có người kết bạn đã là ưu việt.”
Lục Tiểu Thanh nhướn mi nói: “Ngươi có thể nói rõ hơn một chút được không?”
Lý Quân Hiên gấp quạt giấy lại, nghiêm mặt nói: “Trên đường nào thấy dọc ngang,Khen chê chỉ thấy đen vàng trông ra. [1]. Ta biết có thể nói ra quyết đoán cương nghị như vậy, ngươi không lo lắng lời đàm tiếu của nhân gian mà không từ thủ đoạn chỉ điểm người khác như vậy sao? Ngươi chẳng lẽ không biết, ngươi nói một câu, sau đó tất là một hồi gió tanh mưa máu hay sao?”
Lục Tiểu Thanh lạnh nhạt nói: “Ta mặc kệ, nửa vời như thế không bằng giải quyết dứt khoát. Còn có, ngươi nói chuyện không sảng khoái một chút nào cả, nói chuyện vòng vo, cũng chỉ có muội muội của ngươi tốt hơn, cá tính ngay thẳng thanh thoát, muốn nói cái gì là nói hết cái đó.” Nói xong, một phen lôi kéo Lý Quỳnh, hướng phía trước mà đi, phía sau Lý Quân Hiên thản nhiên cười nói: “Khá lắm, giải quyết dứt khoát, cư nhiên nhìn thấu đáo như thế, ngươi làm ta nổi lên hứng thú.”
“Tiểu Thanh tỷ, ừm, tiểu ca, ngươi một thân nam trang thế này thật đẹp mắt,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-doi-duong-lam-luu-manh/1571783/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.