Dương Lô Bình thân mình chợt lóe, nhảy sang một bên tránh ly rượu, lại bị rượu trong chén hất hết lên người, lập tức cầm đĩa cá sốt chua ngọt ném đúng ngay vào mặt Hoa Mộc, thẹn quá thành giận nói: “Hoa Mộc, cho ngươi mặt mũi, ngươi lại không biết xấu hổ, chớ trách bổn thiếu gia không khách khí, cửa hàng tơ lụa của nhà ngươi bổn thiếu gia về sau sẽ không còn để vào mắt”
Hai bàn vốn ai ngồi chỗ đó không dây dưa nhau, lần này người ở hai bàn vây quanh lấy một cái bàn, tức giận mắng, một đám gã hạ nhân ở phía sau hai thiếu gia múa may tay chân loạn xạ, nước miếng tung bay, mỗi một câu mắng tăng thêm phần phấn khích. Bắt đầu từ mười tám đời tổ tông, cho tới phạm vi cháu chắt đều bị đem ra mắng chửi, từ trên trời dưới đất tất cả đều bị đối phương đem ra mắng chửi, không hổ là một động vật lớn của trái đất.
Lục Tiểu Thanh ở một bên nghe, liên tục cười, cười đến nỗi híp cả mắt, thấy chung quanh khách nhân trên cơ bản đều là chạy mất dạng, cũng chỉ còn lại một bàn ba người mình ở lại, bàn ghế thì bị giơ lên ở giữa không trung, tuy rằng nhìn cũng đẹp mắt đấy, nhưng nếu tính về hiệu quả thực tế thì chưa có tạo thành tổn thất lớn.
Ta là phần tử bạo lực, ta là phần tử bạo lực. Không thấy ông chủ của tửu lâu ra mặt, Lục Tiểu Thanh trong lòng một bên hô to khẩu hiệu, một bên phe phẩy quạt lông chim, đứng bật dậy, tiến lên hai
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/quay-ve-doi-duong-lam-luu-manh/1571781/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.